◎ Đừng tới đây, tui muốn hít anh! ◎
Tư Cảnh vẫn còn đang tính toán: "Nếu được thì tôi muốn mua thêm hai cái nữa."
Người đại diện: ".....!Cậu cho rằng việc mua dây chuyền sản xuất giống như mua thắt lưng à?"
Còn muốn mua hẳn hai cái cơ chứ??
Sao cậu không tự bao trọn nhà máy luôn đi?
Tư Cảnh sửng sốt: "Tôi có thể bao nhà máy à?"
"Không thể!" Người đại diện bò dậy từ trên nền đất, "Đừng có mơ tưởng, doanh nghiệp tư nhân của người ta lớn như thế, bên dưới lại còn có vài nhãn hiệu nổi danh —— cho dù bán cậu đi thì cũng không đủ tiền đâu, nếu cậu muốn cái tinh dầu thơm này, tôi bảo trợ lý mua thêm cho cậu mấy chai."
Anh dừng lại một chút, lại không nhịn được nói: "Rốt cuộc thì đó là mùi hương gì mà khiến cậu mong nhớ như thế?"
Tư đại lão nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một câu trả lời chính xác nhưng đầy hàm súc: "Mùi hương lay động trái tim."
"....."
Viên Phương cứ có cảm giác hình như y có bệnh ở não ấy, ngửi mỗi cái dầu thơm mà cũng có thể ngửi đến mức xuân tâm nảy nở như vậy.
Nhưng cho dù có như thế, cuối cùng anh vẫn phải bảo tiểu trợ lý mới đến đi mua đồ cho cái cây rụng tiền có hố sâu ở trong đầu này.
Ngay trong buổi chiều ngày hôm đó, tiểu trợ lý xách theo một cái túi nilon đầy ự đến gõ cửa phòng Tư Cảnh.
Cậu bỏ mấy cái chai nhựa ở bên trong ra, còn chưa kịp lấy ra hết thì Tư Cảnh đã sáp đến gần, nhíu mày lại, ngửi ngửi cái túi nilon.
Y lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Đây là cái gì?"
Tiểu trợ lý sửng sốt.
"Anh Tư, không phải...."
Đây không phải những thứ anh muốn à?
Tư Cảnh im lặng trong chốc lát, nói: "Đây không phải mùi hương tôi muốn."
"Nhưng em đã mua mọi thứ rồi," tiểu trợ lý nói, chỉ cho y xem từng cái, "Chỗ này có đuổi muỗi hương bạc hà này, hương hoa thanh nhã này...."
Một đống chai lọ được đặt ra xếp thành một hàng trước mặt y, nghẹt thở không chịu được.
Tư Cảnh không tin tà, chắc chắn nói: "Nhất định còn có mùi hương khác."
"Thực sự không có mà."
Tiểu trợ lý dứt khoát mở baidu ra cho y xem, "Chỉ có mấy loại như này thôi, anh Tư, anh nhìn xem," cậu chỉ từng cái cho Tư Cảnh nhìn, "Đúng chứ, không có đúng không? Anh Tư?"
Tư Cảnh cầm điện thoại của cậu, lục soát tìm kiếm cả nửa ngày.
Kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Tiểu trợ lý nói: "Em đã nói rồi mà, Tư...!anh Tư?"
Cậu đột nhiên ngẩng đầu đầy vẻ hoảng sợ.
Chỉ là mua mấy lọ dầu thơm mà thôi, thế mà sao nhìn vẻ mặt của Tư Cảnh cứ như là bị cướp đoạt mất khát vọng cuộc sống vậy?
.....
Giấc mộng mua mùi hương tan thành mây khói, đêm hôm đó Tư Cảnh ngủ không ngon chút nào.
Y lăn qua lộn lại ở trên giường một lúc lâu, cuối cùng lại leo xuống, cẩn thận từng li từng tí cẩn thận chạm vào cái chai bảo bối bé xíu kia, rắc một chút lên cái hộp các tông cạnh cửa sổ.
Mùi hương lập tức lan tràn trong không khí, mũi Tư Cảnh giật giật vào cái, cảm thấy mỹ mãn hóa thành mèo rồi thoải mái chậm rãi nằm trong cái hộp.
Trong mơ tràn ngập mùi hương câu hồn đoạt phách này, giống như cỏ đuôi chó đang nhẹ nhàng gãi vào mũi y, như quả cầu len lăn lộn trên mặt đất, giống như que lông vũ chọc mèo đang nhảy lên nhảy xuống.
Tư Cảnh ra sức duỗi móng vuốt ra, muốn túm mùi hương này trở về.
máu trong người dậy sóng từng đợt, trước mắt lúc này đều là màu sắc rực rỡ quẩn quanh.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trong góc thùng giấy có một vệt ướt nhỏ.
Mèo chân ngắn kêu một tiếng, cong lưng lại để chuẩn bị nhảy ra ngoài một cách đẹp trai lai láng.
Nhưng đối với đôi chân dài có chừng đó thì về cơ bản không nhảy nổi, nửa đường đã bị vấp chân vào thùng các tông khiến cho chiếc thùng úp ngược xuống, làm y bị vây chặt ở bên trong.
Tư Cảnh đành phải cam chịu số phận, vất vả khó khăn thò móng vuốt của mình ra được bên ngoài thùng, đá thùng giấy mở ra.
Y nhìn thấy một vết tích ẩm ướt trong đó.
Chần chừ trong chốc lát, dí sát mũi của mình xuống ngửi ngửi
.....
Muốn chết.
Bây giờ đâu phải mùa xuân, tại sao bản thân mình lại động - dục được nhỉ?
Nhưng việc này cũng có chút kích thích.
Tư Cảnh chần chừ một lát, y cho rằng có lẽ y đã đến tuổi đi tìm vợ rồi.
Xung quanh có rất nhiều mèo.
Cũng có không ít mèo cái có thân thể thon thả mặt mày đáng yêu các loại, nhưng hầu hết đều không dám đến gần vì uy nghiêm yêu quái của y.
Thật ra thì cũng có vài con mèo gan lớn dám sáp đến gần đại lão, cũng dám dùng cái đuôi mềm mại kia cọ cọ y, tiếng kêu lanh lảnh kéo dài, tràn ngập xuân - tình rực rỡ.
Tư Cảnh cũng là một con mèo độc thân, nhưng có lẽ nguyên do cũng bởi vì đã thành yêu nên lúc nhìn thấy mấy con mèo này cứ thấy không hợp khẩu vị.
Hoàn toàn không có chút suy nghĩ giao - phối luôn đó.
Thậm chí ngay cả cuộn phim có trình độ kích thích cao như 《Thế giới động vật 》mà Tư Cảnh vẫn có thể xem đến mức mặt không đỏ tim không đập, cứ như thể hai con vật đang hì hục trong âm thanh lồng tiếng của thầy Triệu kia không phải là động vật giống như y vậy.
Những con mèo khác lại càng không được, thỉnh thoảng có một hai con đến nhà y mà chúng nó kêu cứ như sắp cào nát thùng vỡ chậu.
Mà tự dưng nhắc đến mùa xuân....
Tư Cảnh cắm cái đầu tròn vo đầy lông của mình lên trên mặt thảm trải sàn, bắt đầu suy nghĩ tính toán một cách nghiêm túc.
Bây giờ đã là tháng mười, cũng không còn bao lâu nữa.
Chờ đến khi Viên Phương đến đón y đi gặp nhà sản xuất, Tư Cảnh nhắc nhở: "Lịch trình của tôi vào mùa xuân phải để trống đấy."
Viên Phương cũng không thèm quay đầu: "Biết rồi, thời gian nghỉ ngơi."
Nói đến đây vẫn khiến cho một người đại diện kim bài như anh phải hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Tư Cảnh, cậu xem lại đi, một minh tinh nổi tiếng có nhiệt độ nóng sốt như cậu sao lại có thời gian nghỉ ngơi dài quá mức như vậy hả? —— Lại còn tận ba tháng, cậu e ngại nhiệt độ của cậu cao quá à?"
Tư Cảnh cử động điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, mềm mại giống như không hề có xương cốt.
"Nhiệt độ không cao thì làm sao?"
"Thì không nổi tiếng nữa đó!"
Tư Cảnh ồ một tiếng, "Không nổi tiếng thì sao nữa?"
"Thì không có công việc, cũng chẳng có tiền."
Tư Cảnh suy nghĩ trong chốc lát, y cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn lao cả.
"Số tiền bây giờ của tôi cũng đủ để mua cá khô cho mấy chục năm rồi."
Viên Phương đã quá quen với việc y luôn nói đến con mèo nhà mình nên cũng không thấy kinh ngạc, nhưng lại hỏi: "Cậu còn muốn mua dây chuyền sản xuất nữa không đấy?"
"...."
"Có dây chuyền sản xuất, cậu có thể có vô số chai tinh dầu thơm có hương vị mà cậu muốn."
Tư đại lão đang ngồi ở phía sau đột nhiên ngồi thẳng lưng hẳn lên, nhiệt huyết làm việc bị tinh dầu thơm làm bùng cháy lên.
Mắt y vừa tròn vừa to, đuôi mắt còn hếch lên giống như mắt mèo, lúc này đôi mắt đó sáng rực lên trông thấy, tràn ngập ánh sáng kỳ quái, "Còn có công việc nào nữa không?"
"....." Viên Phương tâm tình đầy phức tạp, nói, "Trước mắt chúng ta phải đi chụp ảnh tạp chí, sau đó thì đi ăn một bữa với chế tác Trương."
Tạp chí này hiện nay là tạp chí hàng đầu trong nước, âm thanh tanh tách của máy chụp ảnh vang lên liên tục, nhiếp ảnh gia với kiểu tóc quăn chia ngôi theo kiểu 3:7 vẫn còn đang giơ tay kiểu Lan Hoa Chỉ để chỉ huy Tư Cảnh, "Nào, Tư Cảnh, đặt tay của cậu lên đầu con chó Phốc Sóc kia đi....!Không có vấn đề gì cả, nó không cắn người đâu, đúng, cậu ôm nó lên đi."
Vẻ mặt của Tư Cảnh không khác gì nhìn thấy quỷ, chậm rãi hạ tầm mắt xuống, trừng mắt với con chó kia.
Ôm ai cơ?
"Ôm nó lên đi," nhiếp ảnh gia lại lặp lại lời nói, "Tư Cảnh, cứ ôm như bình thường thôi —— Ơ kìa? Sao con chó này tự dưng lại đi đái thế này?"
Dưới ánh mắt đầy chết chóc của Tư Cảnh, con Phốc Sóc lông xù này bị dọa đến mức hai chân sau run lẩy bẩy, vẫn không hề nhúc nhích, một lúc sau chân cũng không thể nhấc lên nổi, run rẩy hai phát rồi bắt đầu đi đái.
Đạo cụ nhanh chóng chạy lên dọn dẹp, vẻ mặt của nhiếp ảnh gia cũng là