An Cát lặng lẽ nhìn chằm chằm xương quai xanh một lúc lâu, ngửi được mùi thơm quen thuộc, An Cát vốn đang ngủ có chút mơ hồ, từ từ tỉnh lại rất nhiều.
Cô ngước mắt lên và liếc nhìn về phía trước, cô đang dựa vào vai Du Diệp Quân, trán của cô áp vào má cô ấy, ấm áp và mềm mại khi chạm vào, mà cánh tay Du Diệp Quân đang vòng qua ôm lấy cô ấy, đôi mắt cô ấy nhắm lại, đôi mi cong cong hơi giật nhẹ, giống như đang ngủ.
"Tỉnh rồi à?" Du Diệp Quân hỏi bằng một giọng khàn khàn mới thức dậy, cảm nhận được người trong vòng tay đang cử động.
"Ừm!" An Cát vội vàng ngồi dậy, đưa tay vuốt thẳng mái tóc rối, gò má có chút nóng lên, nhỏ giọng đáp lại.
"Tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể chắp vá một chút.
Lát nữa đến nghe buổi tụng kinh nhé." Cánh tay Du Diệp Quân có chút mỏi và đau, nhưng mà khoé môi vẫn bất giác cong lên, cô quay người cầm lấy đồ dùng cá nhân đã đặt sẵn trên ghế.
An Cát sửng sốt, những thứ này cũng chuẩn bị rồi sao?
Du Diệp Quân nhìn thấy sự do dự của An Cát, khẽ cười, "Tối hôm qua lúc chị ngủ, Thạch Duệ Duệ đã đi mua, đành tạm dùng nó nhé."
An Cát bĩu môi gật đầu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, quả nhiên là con gái cẩn thận hơn.
Người ta nói đi chùa vào sáng sớm là thời điểm đẹp và thơ mộng nhất quả đúng như vậy.
Tiếng kinh Phạn vang vọng trong biển mây lơ lửng, tựa như chốn thần tiên trên trần gian.
Hít thở bầu không khí phảng phất hương trầm, nghe tiếng chuông xa và tiếng Phạn, lòng cô chợt lắng lại.
Kinh Phật nói: Khi tiếng chuông vang lên, phiền não nhẹ nhàng trôi qua.
Có lẽ vậy.
An Cát im lặng ngồi một bên, lắng nghe những thanh âm của Phạn ngữ cùng với Du Diệp Quân, liền bình tĩnh lại và tập trung thả lỏng.
Kết thúc buổi đọc kinh sáng, lòng An Cát trở nên trong nhẹ nhàng và tươi sáng, như thể cô đã thực sự thoát khỏi sự vướng bận của thế gian.
"Muốn đi dạo trong khe núi không?" Du Diệp Quân hỏi An Cát, thấy vẻ mặt An Cát đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Được!" An Cát cong môi và cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ của An Cát, mặc dù không biết trong đó có bao nhiêu bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Du Diệp Quân vẫn có chút nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được an ủi rất nhiều.
Sau một đêm trằn trọc, có vẻ như An Cát đã gần đã điểu chỉnh lại được trạng thái.
Du Diệp Quân không có ý kiến hay yêu cầu nào khác, chỉ cần An Cát có thể khỏe lại, có thể sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, thì cô ấy đủ mãn nguyện.
"Vậy thì đi thôi." Du Diệp Quân nói nhỏ.
"Ừm!" An Cát ngoan ngoãn đáp lại, đi theo bên cạnh Du Diệp Quân.
Núi rừng vắng lặng, đường đi quanh co, cây cối tươi tốt, có thể cách ly mặt trời, trần gian, thế gian.
Đi một đường không ai nói chuyện, An Cát lặng lẽ nhìn bóng dáng vừa nhanh vừa chậm của Du Diệp Quân, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng phong phú.
"Chị có thích chỗ này không?" Du Diệp Quân quay lại và hỏi.
"Thích." An Cát nhẹ nhàng đáp lại.
"Hay là hôm nay, chúng ta đến thiện phòng nghỉ ngơi đi?" Du Diệp Quân hỏi, nhìn con đường ngoằn ngoèo phía xa.
"Vẫn không được, không nên quấy rầy Phật gia." An Cát lắc đầu, phủ nhận ý kiến của Du Diệp Quân, "Đoàn phim còn đang chờ chúng ta."
"Tôi bảo Duệ Duệ liên hệ với đạo diễn xin nghỉ rồi." Du Diệp Quân lo lắng quay lại nhìn An Cát.
An Cát nhìn vào mắt Du Diệp Quân chợt hiểu cô ấy sợ mình chưa kịp điều chỉnh, muốn cho bản thân thêm thời gian để thích nghi và suy nghĩ.
Trái tim An Cát ấm áp, và mũi cô hơi chua xót.
"Tôi không sao, đừng lo lắng." An Cát quay lại với một nụ cười an ủi.
Du Diệp Quân ngây người nhìn An Cát, người phụ nữ này có chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật sự không sao chứ? Cô ấy muốn tiếp tục chịu đựng, để bản thân chịu uỷ khuất sao?
"Chị..." Du Diệp Quân ngập ngừng nói.
"Tôi không sao." An Cát nhanh chóng cắt ngang lời Du Diệp Quân, "Đi thôi, không khí ở đây thật thoải mái."
Du Diệp Quân không nói gì thêm, cô nhìn An Cát đi lướt qua cô, đôi chân cô cũng bước đi theo sau.
Một lúc sau, giọng nói bình tĩnh của An Cát truyền đến: "Gặp được em, sao lại muộn thế này!"
"Gặp được em, sao lại muộn thế này!" Du Diệp Quân nghe rõ câu nói ấy, nhịp tim cô tự nhiên tăng nhanh.
Hóa ra tình trạng của hai người đều giống nhau, tất cả mọi thứ đều giống nhau, cô ngạc nhiên nhìn An Cát.
An Cát không quay lại mà tự mình đi về phía trước, cô biết rằng Du Diệp Quân sẽ đi theo sau cô.
"Nhưng mà mỗi người chúng ta lại có mỗi trách nhiệm khác nhau, không có cách nào ruồng bỏ trách nhiệm đó." An Cát tiếp tục lẩm bẩm: "Bỏ lỡ mùa hoa nở, thì không còn cách nào để chiêm ngưỡng được mùa hoa rực rỡ ấy."
Niềm vui từ việc đối phương xác nhận tình cảm còn chưa lan toả, thì đã bị câu nói kế tiếp bóp chết khi đang sinh sôi nảy nở.
Du Diệp Quân hiểu, không gặp nhau vào những năm tháng tươi đẹp nhất, mà lại ở tuổi xế chiều đi vào tim.
Nhưng lại gặp nhau không đúng lúc, cũng chưa từng yêu đương với nhau, có chỗ nào mà muộn? Nếu nhất định nói muộn, thì đó là lỗi của thời gian.
Du Diệp Quân vốn dĩ không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào.
Phá hoạt hôn nhân gia đình của người khác, Du Diệp Quân tuyệt đối không làm.
An Cát đột nhiên dừng lại, quay người lại, như nhìn bầu trời trống rỗng, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đều phải sống thật tốt."
Du Diệp Quân dừng lại và mỉm cười gật đầu, nụ cười này đẹp đến lạ thường giữa núi rừng yên tĩnh.
Ánh mắt An Cát rung động, cô ấy thật giống một thiếu nữ, tràn ngập thanh xuân, tràn đầy sức sống, đẹp đến mê người, nụ cười của thiếu nữ ấy thật sự có sức chữa tâm bệnh.
Nhìn bộ dạng vui vẻ và ngoan ngoãn của Du Diệp Quân, lòng cô chua xót:
Tôi chỉ cần nụ cười của em, chỉ cần nhìn thấy em tự do bay nhảy trong thế giới của em, thì tôi có thể giữ được bình yên đến tận cùng.
Những năm tháng phù du, sự bất lực của cuộc đời và hiện