Bầu trời nổi mây trắng xóa, ánh ban mai tráng lệ bắt đầu phủ khắp phía đông bầu trời, không khí mờ ảo như được phủ một lớp sương mù.
An Cát ngoan ngoãn nép vào vòng tay của Du Quân Diệp, ngủ một cách bình thản.
Cánh tay phải của Du Quân Diệp vẫn luôn ôm lấy An Cát cả đêm, cô cảm thấy hơi đau và tê, giống như mất đi cảm giác, nhưng mà cô không nỡ buông ra, cho nên hơi nhún vai.
Ngờ đâu, An Cát hơi giật mình, có dấu hiệu muốn rời xa vòng tay của cô.
Du Quân Diệp sốt ruột, đưa tay còn lại ra, ôm lấy eo An Cát, ôm chặt cơ thể cô vào lòng.
"Chị làm đau tay em à?" An Cát nhẹ giọng hỏi.
ngôn tình ngược
"Ừm! Có một chút thôi, nhưng không sao đâu." Du Quân Diệp Quân đáp, chịu đựng cơn tê dại.
"Mấy giờ rồi?"
"Vẫn còn sớm! Đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, chúng ta ngủ thêm một lát đi!" Du Quân Diệp siết chặt tay ôm eo An Cát.
"Chị phải dậy sớm về phòng, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy không hay đâu." Giọng An Cát không còn giọng buổi sáng lúc mới ngủ dậy, như thể cô đã tỉnh từ lâu.
"Không sao mà, vẫn còn sớm, ngủ với em một lát đi." Du Quân Diệp mắt vẫn còn chưa mở, lại bĩu môi như một đứa trẻ làm nũng.
"Bảo bối ngoan, ngủ thêm một lát nào." An Cát đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Du Quân Diệp như đang dỗ một đứa trẻ ngủ, rồi lại hôn lên má Du Quân Diệp, kiên nhẫn nói.
Cái người đang mệt mỏi nghe An Cát nói như thế, gần như đã tính ngủ, mở mắt ra, khuôn mặt thiên thần, lông mi cong vút và đôi mắt đầy yêu thương của An Cát hiện ra ngay trong tầm mắt.
Vừa mở mắt ra, nhìn thấy người yêu nằm bên cạnh, nhìn mình với ánh mắt đầy yêu thương, còn gì hạnh phúc hơn lúc này?
Pháo hoa nổ trong tim Du Quân Diệp từng phút, muôn màu.
"Có phải chị đã sớm tỉnh không?" Du Quân Diệp hỏi, nhận ra rằng An Cát không còn mơ hồ như lúc vừa mới ngủ dậy.
"Ừm!" An Cát nhỏ giọng đáp lại.
"Nếu tỉnh dậy sớm, thì chị nằm suy nghĩ gì?" Du Quân Diệp hỏi, vuốt mái tóc hơi rối của An Cát.
Nghe vậy, hai má An Cát dần đỏ ửng lên, cô không trả lời, chỉ cúi sát bên cạnh Du Quân Diệp và vùi đầu vào cổ Du Quân Diệp.
Có vẻ như cô ấy đang ngại ngùng.
Du Quân Diệp cười nhẹ, đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve lưng An Cát.
An Cát khẽ run, yếu ớt nói: "Em đừng cử động."
"Được rồi, em không động, vậy thì nói cho em biết sáng sớm chị không ngủ, nằm suy nghĩ gì vậy?" Du Quân Diệp nhẹ giọng hỏi An Cát.
"Không có, chị không nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ là hơi mệt." An Cát nói với giọng bị bóp nghẹt.
"Em làm chị không thoải mái sao?" Du Quân Diệp không tin An Cát đang mệt, làm gì có người nào mệt không chịu ngủ, chỉ có thức giấc để suy nghĩ việc thôi.
Du Quân Diệp suy nghĩ một chút, đúng là cô có hơi mạnh bạo một chút, bỗng nhiên cô khẩn trương, đưa tay ra đẩy An Cát đang nằm ở trong ngực cô ra, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của An Cát, cô đau lòng hỏi, "Có phải em làm chị không thoải mái không?"
Du Quân Diệp cảm thấy mình cần phải tìm hiểu kỹ tình hình, nếu không An Cát sẽ có bóng ma tâm lý hoặc sợ thân mật với cô, đó sẽ là một điều rất phiền phức, mặc dù An Cát sẽ không trực tiếp nói với cô, nhưng mà cô không thể làm bộ cái gì cũng không biết, không thèm quan tâm.
Nếu yêu cô ấy, không nên để cô ấy phải chịu gánh nặng mà cô ấy không nên có, phải không?
An Cát bị Du Quân Diệp đẩy ra một đoạn ngắn nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của người kia nên quay đầu tránh.
Du Quân Diệp càng kiên định suy nghĩ của mình, chỉ có thể áp trán vào trán An Cát để ngăn cô ấy trốn thoát.
Không có cách nào tránh khỏi, An Cát khẽ thở dài, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên chóp mũi Du Quân Diệp, vươn tay vuốt ve má Du Quân Diệp, "Không có, chị rất ổn."
"Thật sự ổn sao?" Du Quân Diệp hỏi với vẻ hoài nghi.
"Mới sáng sớm tinh mơ, sao em có nhiều câu hỏi quá vậy?" An Cát bĩu môi bất mãn nói.
"Làm gì mà có nhiều câu hỏi, vậy chị trả lời cho em đi, được không?" Du Quân Diệp trìu mến lắc đầu trước trán An Cát.
"Thế này đi, chị trả lời em hai câu hỏi, em suy nghĩ kỹ đi, trả lời xong thả chị về phòng." An Cát nhìn tư thế của Du Quân Diệp.
Nếu như hôm nay không giải quyết được mấy cái nghi vấn, người này chắc sẽ không chịu tha cho cô.
"Được!" Du Quân Diệp ngoan ngoãn đáp lại, đôi mắt cô ấy đảo qua như thể đang suy nghĩ nghiêm túc.
An Cát mỉm cười nhìn bộ dạng đáng yêu của Du Quân Diệp, lòng cô dịu lại, cô lặng lẽ chờ câu hỏi.
"Tối hôm qua, em có làm chị khó chịu không?" Du Quân Diệp nhìn An Cát nghiêm túc hỏi.
Nghe vậy, An Cát biết cô sẽ hỏi câu này, khẽ cắn môi dưới, ngượng ngùng đáp: "Không có."
Sau một hồi chờ đợi, Du Quân Diệp bất mãn câu trả lời của An Cát, "Đây có tính là câu trả lời cho một câu hỏi không?"
Không thể đánh bại Du Quân Diệp, An Cát chỉ có thể căng da đầu, chui vào chăn, vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp, xác nhận rằng Du Quân Diệp không còn nhìn thấy biểu cảm của cô, rồi ủ rũ nói: "Chị không có khó chịu, ngược còn thoải mái."
Du Quân Diệp không ngắt lời cô, ôm chặt cánh tay An Cát, chỉ nghe An Cát nói tiếp, "Chị chưa từng trải qua cảm giác như tối hôm qua, đây là lần đầu tiên."
An Cát đúng lúc dừng lại, cô không cần nói thêm nữa, cái đề tài xấu hổ thế này, thế mà cô cũng nói ra được, quả thật là đối với người cô yêu, cái gì cô cũng có thể nguyện ý mở lòng nói cho đối phương nghe, chỉ cần đối phương muốn biết.
"Là cảm giác lần đầu cùng phụ nữ sao?" Mặc dù trong lòng Du Quân Diệp đã đoán được nhưng cô không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy cô hỏi một cách ngập ngừng.
"Không chỉ với phụ nữ, mà là cảm giác đối với chuyện này, đột nhiên chị không thể thích ứng với cơ thể xa lạ này của chị." Giọng An Cát thấp như muỗi kêu, hai má nóng bừng bừng.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim Du Quân Diệp trở nên mềm mại,