Sau khi tiêu hao thể lực, cả hai vô tư ngủ và rất ngon.
Khi tỉnh dậy, An Cát có chút choáng váng, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, ánh đèn trong phòng mờ ảo, Du Quân Diệp vẫn đang ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng hơn so với lúc vừa ngủ, lúc này cảm thấy thật an nhiên, trái tim An Cát lắng đọng, dần dần mềm ra.
An Cát vốn tưởng rằng mình đang ngủ trên giường lớn, khẽ nhúc nhích người, nào ngờ xém chút nữa rơi xuống ghế, đầu óc giờ mới có dấu hiệu tỉnh táo, sau đó mới nhận ra hai người còn đang nằm trên sô pha ngủ bù.
Sô pha! ! !
Bộ não của An Cát đột nhiên trở nên rõ ràng, và những cảnh trước đó hiện lên trong tâm trí cô, từng cảnh một.
Bản thân thì anh dũng không sợ chết, còn Du Quân Diệp thì yếu ớt nức nở xin tha...
An Cát đưa tay nhéo nhéo lông mày, không thể diễn tả được tâm trạng lúc này, cô hít một hơi thật sâu đặt bàn tay đang giơ lên trên trán, từ từ xoa dịu sự bàng hoàng và lo lắng trong lòng.
Tiếng thở như có như không của Du Quân Diệp bên tai cô, từng hơi từng hơi một, không ngừng nhắc lại hành động xấu xa mà cô đã làm vào buổi sáng.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Sao cô có thể vô lý và làm càn với cô ấy, cô ấy chính là người mà cô yêu thương vô cùng.
Là Du Quân Diệp đã dung túng cho cô nhiều quá sao? Sao đó thì cô không sợ và làm bất cứ điều gì cô muốn à?
Bây giờ, đó coi như là một lý do An Cát có thể nghĩ ra.
Đến chính cô còn cảm thấy xa lạ, nếu lúc đó Du Quân Diệp không nguyện ý, chẳng lẽ lúc đó cô định áp chế cưỡng bức sao?
Cái này có khác gì bao lực gia đình đâu?
Du Quân Diệp vốn dĩ rất nhạy cảm với chuyện bạo lực này nọ, thế mà cô còn đối xử với cô ấy như thế, vậy khi cô ấy tỉnh lại làm sao đây? Có thể để lại bóng đen nào không?
Ngay cả khi cô ấy có ở bên ngoài có người khác, nhưng mà hành động của cô dường như không giống với người thường phải không?
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tâm trí An Cát, cô không thể không quay đầu nhìn người bên cạnh đã bị cô lăn lộn đến bất tỉnh, cuối cùng, cô yếu đuối như người không xương, giống như một vũng nước suối tan chảy, càng giống như hoa cúc nhỏ trước mưa gió, tuỳ ý để cô hái mà không theo câu oán hận hay phảng kháng.
Cảm giác tội lỗi chưa tan, nỗi đau lại kéo đến.
Cô quay sang bên cạnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt yên lặng đang ngủ say của Du Quân Diệp, không còn yên tĩnh như trước nữa, đôi mắt trong veo thường ngày đang nhắm chặt lại, như đang oán trách bản thân mệt mỏi bất mãn ra sao.
Một góc vai và cổ lộ ra, chỗ nào cũng nhìn thấy vết màu hồng đỏ, trông thật ghê người.
An Cát mũi hơi đau, cho dù mất khống chế cũng không thể làm đau cô ấy như thế này? Đã từng nói sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy cho tốt, thế nhưng chính cô lại đi làm tổn thương cô ấy.
An Cát nhắm mắt, hơi nhích đầu về phía Du Quân Diệp, vầng trán áp nhẹ vào bờ vai mịn màng của cô, như thể cô đang tìm kiếm sự an ủi cho bản thân để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, thậm chí cô còn tự hỏi liệu mình có phải đa nhân cách không?
Tại sao lúc đó cô lại tàn nhẫn như vậy, cũng không biết dũng khí và sức mạnh từ đâu mà ra, có lẽ cô là một kẻ điên.
Cô còn nhớ ánh mắt đầy vui mừng xen lẫn bất ngờ của Du Quân Diệp khi thấy cô về nhà, nhưng lúc đó trong lòng bị sợi dây ghen tuông quấn bừa bãi, cho nên không nói một lời đã động tay động chân.
Sau khi yên lặng suy nghĩ hồi lâu, An Cát lại ngẩng đầu lên, cô thấy tư thế ngủ của Du Quân Diệp không thay đổi nhiều so với lúc sáng ngủ dậy, cô thật sự rất mệt mỏi.
Chờ cô ấy thức dậy muốn oán trách gì thì cô cũng chịu.
Vì vậy An Cát lặng lẽ đứng dậy, nhìn thời gian, đã hơn năm giờ chiều.
Sau khi nhìn rõ thời gian, An Cát mới hoàn toàn nhận thức được những việc vô lý mà mình đã làm, cô nhớ hình như mình về đến nhà trước 9 giờ sáng, chắc khoảng 12 giờ mới đi ngủ.
Suốt một ngày, cả hai đều không được một hạt cơm, lại vận động quá sức.
Bụng cô trống trơn, nhưng vẫn ổn, cô không cảm thấy đói lắm, nhưng mà Du Quân Diệp...
An Cát không dám nghĩ thêm nữa, nhìn Du Quân Diệp, cô ngồi xổm xuống, cúi đầu hôn lên trán Du Quân Diệp vô cùng thương tiếc, nhưng vẫn không giải tỏa được cảm xúc hỗn loạn trong lòng nên không khỏi xúc động, lại chạm vào cánh môi của Du Quân Diệp, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Liếm một chút định rời đi, nào ngờ Du Quân Diệp lại rầm rì hai tiếng, giống như đáp lại một cách tượng trưng, sau đó không có động tĩnh gì khác.
An Cát nhịn không được cong môi cười, người này thật sự quá đáng yêu.
An Cát cảm thấy bản thân không thể ngồi ở chỗ này nữa, nếu không lát nữa lại làm chuyện điên rồ.
Cho nên cô buộc phải dời tầm mắt và suy nghĩ, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, lại đến phòng quần áo chuẩn bị quần áo sẵn cho Du Quân Diệp, để lát nữa Du Quân Diệp tỉnh dậy có thể mặc vào, sau đó đi vào nhà bếp, cô cần phải nấu bữa tối, càng sớm càng tốt, nếu không Du Quân Diệp thức dậy có khả năng lại ngất đi vì đói.
*
Vào mùa đông, ban ngày ngắn hơn rất nhiều, năm sáu giờ chiều, bầu trời căn bản chỉ còn một màu đen.
Đèn phòng khách vẫn chưa bật, trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt hiện ra từ khe cửa phòng bếp.
Du Quân Diệp cuối cùng cũng tỉnh dậy, chính xác là cô bị đánh thức bởi cơn đói.
Cô mở đôi mắt còn hơi buồn ngủ, trong phòng có ánh đèn mờ ảo, cô ảo giác không biết mình đang ở đâu.
Cô ngập ngừng trở mình, cảm thấy cơ thể hơi nặng nề, như thể cô vừa làm một công việc tốn rất nhiều sức.
Khi trở mình, gió thổi vào chăn bông, da thịt lập tức cảm thấy mát lạnh, theo thói quen cô vươn tay chuẩn bị kéo đồ ngủ đang mặc, nào ngờ mò một hồi lâu, cũng không có.
Có vẻ như cô đang khỏa thân.
Du Quân Diệp giật mình, đột nhiên mở to mắt, khung cảnh xung quanh quá đỗi quen thuộc, kí ức trước khi đi ngủ đang từng chút trở về.
Cô nhìn quanh căn phòng khách trống trải, đồng tử chợt co rút.
An Cát đâu rồi? Đi đâu rồi nhỉ? Bây giờ cô ấy sao rồi? Cảm xúc ổn hơn chưa?
Chính cô thậm chí còn chưa có cơ hội để giải thích cho cô ấy hiểu rõ về tin đồn!
Khi ý thức quay lại, Du Quân Diệp giật mình, vội vàng ngồi dậy.
Chăn chảy xuống, nửa thân trên trần trụi tiếp xúc trực tiếp với không khí, hơi mát ập đến, Du Quân Diệp càng lúc càng tỉnh.
Trong bếp có tiếng động nhẹ và ánh sáng yếu ớt, cô quay đầu nhìn sang, trong khe hẹp có một bóng người đang cử động, trái tim Du Quân Diệp đột nhiên ổn định lại.
An Cát đang nấu ăn! Chỉ là không biết bây giờ tâm trạng cô ấy đã ổn hơn chưa?
Du Quân Diệp dựa theo trí nhớ tìm kiếm chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cà phê trước khi đi ngủ, may mắn thay, nó vẫn ở vị trí ban đầu.
Khi mở ra xem, cô bàng hoàng, bây giờ đã gần 7 giờ.
Cô xoa xoa đôi má đang hoảng loạn của mình, qua ánh sáng của đèn pin trên điện thoại di động, cô nhìn thấy bộ đồ ngủ đặt ngay ngắn nằm ở bên một cái sô pha khác.
Cho nên cô định đứng dậy, với lấy cái áo ngủ mặc vào, lúc nào cửa bếp phát ra tiếng.
Một luồng sáng chiếu vào phòng khách, lập tức chiếu sáng phòng khách, một bóng người yêu kiều tắm mình trong ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Du Quân Diệp nhìn lên và thấy An Cát đang đi tới trong ánh sáng dịu, mặc bộ quần áo ở nhà và đeo tạp dề, với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhẹ về phía ghế sô pha.
Bốn mắt nhìn nhau, bờ môi An Cát cong lên, thấy Du Quân Diệp đã ngồi dậy, cô dừng bước chân lại, đứng yên tại chỗ một lúc, rồi mới cởi tạp dề đi về phía bên này.
Du Quân Diệp ngây ngốc, sau đó mới nhận ra cô đang quỳ trên sô pha, nhánh chóng ngồi trở lại, tuỳ tay cầm lấy cái chăn quấn chặt quanh người.
"Em tỉnh rồi à? Có muốn bật đèn không?" An Cát đã đi tới, dừng lại khi cô còn cách Du Quân Diệp một chút, nhẹ nhàng hỏi.
"Tạm thời không cần, em ..." Ngừng một chút, cô nói lại lần nữa, giọng hơi nhỏ, "Em còn chưa mặc quần áo."
"Được!" An Cát nhẹ nhàng đáp lại, ngập ngừng tiến thêm một bước nữa, thấy Du Quân Diệp không có động tĩnh gì, cô lại mạnh dạn bước đến ghế sô pha.
Hai người họ có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của nhau, Du Quân Diệp có chút ngượng ngùng, còn An Cát thì đang giả vờ bình tĩnh.
"Đói bụng không?" An Cát dịu dàng ngồi xuống trước mặt Du Quân Diệp, nhìn vào mắt Du Quân Diệp quan tâm