Không thể không nói, việc Du Quân Diệp không rên một tiếng ở dưới nhà An Cát chờ đợi, lần nữa chinh phục An Cát, tình cảm trong lòng An Cát càng gia tăng thêm, mà cảm giác lo được lo mất cũng tăng lên mạnh mẽ.
An Cát là người thích nghe những lời mật ngọt, cho nên mỗi khi Du Quân Diệp nói muốn cô, nói yêu cô, cảm xúc của An Cát luôn dâng lên, thế mà tối hôm nay bị hành động thực tế, được để tâm, đã đánh sâu vào tim An Cát, trái tim cũng ấm lên rất nhiều.
Hoá ra điều cảm động nhất trên đời này không phải là câu nói tôi yêu người, mà là ngay từ đầu liều lĩnh tiến về phía trước, cuối cùng khi quay đầu lại thì người vẫn ở đó.
Trái tim An Cát tràn đầy biết ơn, cảm ơn Du Quân Diệp đã không bao giờ từ bỏ cô, hay nói đúng hơn là không từ bỏ đoạn tình cảm này của các cô.
An Cát cảm thấy rằng cô ấy muốn tan chảy trong sự ôn nhu của Du Quân Diệp.
Vào thời điểm này, còn đòi ở riêng, quả thực là một cực hình.
Từ đầu tới chân An Cát đều kêu gào không đồng ý.
"Đây là phòng của chị, em sợ cái gì chứ? Hiên Hiên sẽ không vào.
Hơn nữa hai bà dì già ngủ chung giường, thắp nến tâm sự suốt đêm cũng là chuyện rất bình thường."
An Cát vòng tay ôm eo Du Quân Diệp, ngẩng đầu cười nhìn Du Quân Diệp nói.
"Này không phải do em có tật giật mình sao.
Lỡ đâu bị Hiên Hiên thấy được cảnh già mà không đứng đắn, ảnh hưởng không tốt lắm." Du Quân Diệp ngưng mi nói.
"Em đây là chê chị già rồi đúng không?" An Cát nhìn Du Quân Diệp đầy u oán, như thể rất uỷ khuất.
"Đây là đâu chứ?" Du Quân Diệp bất lực nhìn An Cát, giơ tay sờ sờ đôi môi đỏ mọng của An Cát, "Mỗi lần chị đều làm càn!"
"Ở đâu ra mà làm càn, rõ ràng đang nói chuyện đứng đắn." An Cát nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời, sau đó nhìn Du Quân Diệp cười nói, "Em nói chị nghe xem, hai chúng ta ở nhà của chúng ta, một người ngủ phòng chính, một người ngủ phòng cho khách, như vậy là bình thường sao?"
Nói xong, tựa hồ nhớ tới cái gì, nói thêm: "Em cũng có thể qua phòng khách ngủ, vậy chị đi qua đó ngủ cùng em là được, dù sao cũng không chậm trễ em."
Du Quân Diệp: "..."
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi tức thì của Du Quân Diệp, An Cát cong môi cười.
"Chị còn cười nữa! Này không phải em muốn chị bớt phiền toái sao!" Du Quân Diệp nhìn An Cát, nghiêm túc nói.
"Có gì mà phiền, không có gì phiền hết." Giọng An Cát đầy chắc chắn.
Nói xong, An Cát ghé sát vào tai Du Quân Diệp thì thầm: "Tất cả mọi thứ trong ngủ này, bao gồm cả giường, sô pha, phòng tắm,...!đều không có ai sử dụng ngoài chị, em không muốn trở thành người thứ hai được sử dụng nó sao?"
Thấy Du Quân Diệp vẫn chăm chú lắng nghe, An Cát nói tiếp: "Em không muốn để ở đây đánh dấu chút sao?"
"Ha ha..." Du Quân Diệp không nhịn được cười thành tiếng, "Muốn em đánh dấu cái gì hả? Giống như cún con, đến chỗ nào thì để lại dấu ấn độc đáo của riêng mình sao? Em lặng lẽ đến lặng lẽ đi không phải tốt hơn sao?"
"Ít nhất trong lòng chị, em cũng đã từng đến đây." An Cát áp trán vào má Du Quân Diệp nhẹ nhàng nói, "Cho dù sau này chị có quay lại sống ở đây, thì ít nhất trong lòng chị vẫn còn thương nhớ, còn có chút hồi ức cần có."
Du Quân Diệp càng nghe càng thấy không đúng, trong lòng có chút khó chịu, cô luôn cảm thấy An Cát dường như có ý gì đó.
"Nó không chỉ hồi ức từng có được, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, trong hiện thực thật sự có nhau, còn cái hồi ức kia thì chờ khi hai ta già, từ từ mà nhớ lại." Du Quân Diệp siết chặt cánh tay ôm An Cát, nói đầy chắc chắn.
"Được! Mãi mãi bên nhau." An Cát hít hít cái mũi, cười lặp lại lần nữa.
"Thế tối nay, chị định để em đứng ở cửa suốt đêm à?" Du Quân Diệp nghe ra được An Cát khác thường, cố ý trêu đùa, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của An Cát.
Nghe vậy, An Cát liền xấu hổ buông tay Du Quân Diệp ra, ngẩng đầu cười, "Thế chị đứng cùng em cả đêm không tốt sao?"
"Không tốt!" Du Quân Diệp kiên quyết từ chối: "Nếu nói như vậy, thì em thà ngủ ở trong xe, ít ra chị có thể ngủ được một giấc, không cần vất vả đứng đây thế này."
"Biết ngay cái miệng em nói chẳng được lời hay ho." An Cát hờn dỗi trừng mắt nhìn Du Quân Diệp, sau đó nắm tay kéo Du Quân Diệp đi vào bên trong.
"Em ngồi xuống đây đợi chị chút, chị đi lấy đồ cho em." An Cát đẩy Du Quân Diệp lên ghế sô pha, nhéo nhéo chóp mũi Du Quân Diệp, cười đứng dậy mỉm đến phòng để quần áo.
Nhìn An Cát bước vào phòng để quần áo, Du Quân Diệp nhìn xung quanh, đồ đạc trong phòng ngủ này mang đậm sở thích thẩm mỹ cá nhân của An Cát, đối với Du Quân Diệp, nó không xa lạ chút nào mà còn rất quen thuộc.
Đôi mắt cô vô tình quét qua cửa sổ đối diện với cái cây ở tầng dưới, Du Quân Diệp đứng dậy bước đến đó.
Đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài cửa sổ.
Tầm nhìn ở đây rất tốt, những ngọn đèn đường ngay ngắn uốn lượn vào phía xa một cách trật tự.
Ánh sáng dịu dàng của hàng ngàn ngôi nhà sáng chói cả bầu trời đêm háo hức chờ mong những tâm hồn trở về..
Cây trong sân lặng lẽ đứng đó, chứng kiến sự thay đổi của thời gian và nhìn người ra vào trong thế gian.
"Em nhìn gì vậy?" Không biết An Cát đã lấy quần áo ra từ lúc nào, thấy Du Quân Diệp đứng bên cửa sổ, cô lặng lẽ đi tới, đứng ở bên cạnh, thấp giọng hỏi.
Du Quân Diệp quay đầu nhìn An Cát cười, "Em đang nhìn chỗ cái cây em dừng xe.
Hoá ra đứng ở đây nhìn là thế này đây."
"Có phải cảm thấy rất tốt không." An Cát cười nói.
"Đúng vậy! Rất rõ ràng, tầm nhìn rất sáng." Du Quân Diệp thành thật trả lời.
An Cát hướng về phía Du Quân Diệp, tựa đầu vào vai Du Quân Diệp, nhàn nhạt nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy xe đậu ở đó, chị còn đoán không biết kẻ ngốc si tình nào nhà ai đây, cách vài bữa lại đến diễn cảnh ngược luyến tình thâm, yêu lặng bảo vệ hạnh phúc của đối phương.
Cho đến khi vừa chị thấy biển số xe kia, trong lòng rất muốn cười, hoá ra kẻ ngốc kia là của nhà chị nha."
Những lời nói của An Cát bất giác mang theo cảm giác hạnh phúc, kèm chút cảm động đến mức giọng nói khẽ run lên.
Du Quân Diệp nhìn nghiêng về phía An Cát, giơ tay ôm eo An Cát, kéo cô ấy vào mình và ôm chặt, buồn bã nói: "Ừ, hóa ra là kẻ ngốc kia là của nhà chị, thế mà còn bị chị phát hiện ra."
"Kẻ ngốc này, nếu hôm nay chị không phát hiện, em định đêm nay ở dưới đó bao lâu hửm?" An Cát vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp, ủ rũ hỏi.
"Chỉ xem một lúc rồi đi." Du Quân Diệp đáp.
"Thật sao?