Cậu đang trong trạng thái say khướt. Đã vậy trên người lại tiếp tục xuất hiện vết thương.
Anh họ thấy cậu như vậy liền đến đỡ cậu.
"Lại làm sao? Em là thần thánh phương nào vậy hả? Đang trong thời bình mà em cứ như đi đánh trận".
Cậu nhìn anh họ rồi khóc.
"Nếu như em thật sự là thần thánh thì tốt quá".
Anh họ thấy cậu khóc liền cuốn lên lau nước mắt cho cậu.
"Không khóc, nói anh nghe. Xảy ra chuyện gì?"
"Thiên Khôi!" Chị họ cậu từ xa gọi.
Vừa nhìn thấy chị ấy anh họ cậu đã biết lại liên quan đến ai rồi.
"Em lại làm cái gì nữa rồi hả?! Có phải chê thời gian cấm túc quá ngắn không?!"
"Anh...em...em..."
Không biết phải giải thích như nào thì cô nhìn cậu.
Ngồi xuống đặt tay lên má cậu, lau đi những giọt nước mắt còn vươn.
"Không phải lỗi của em. Đây là ý trời, em không thể cản được. Đừng tự trách mình nữa được không?"
"Nhưng mà...em đã nói là sẽ đưa em ấy rời khỏi đây. Cuối cùng lại không làm được".
'Thiên Khôi, em như vậy sao chị dám đưa thư con bé viết cho em được'.
Chuyện là...
"Đồng chí Khôi, có người tìm cậu".
Cậu nghe đồng đội nói vậy liền chạy ra cổng xem là ai. Chỉ thấy Marry đứng đó khóc, vừa nhìn vào chắc ai cũng nghĩ cậu với cô ấy có vấn đề.
"Em không phải đã về nước rồi sao?"
"Huhu...huhu....."
"Đừng khóc nữa. Có chuyện gì vậy?"
"Anh Khôi, chú em...chú em bị người ta bắt rồi".
"Đã báo cảnh sát chưa?"
"Họ nói không được báo. Với lại....huhu....với lại em cũng không biết phải báo làm sao?"
Cậu không quan tâm đám người nói gì. Trước tiên vẫn là nên báo cảnh sát. Marry cậu giao lại cho chị họ. Còn cậu thì lần theo chỉ dẫn của em để tìm kiếm nơi ẩn nấp của bọn chúng.
Sau khi lẽn vào được bên trong thì cậu bị phát hiện. Nhóm người này khá đông nên cậu không thể đánh hết được. Tiếp theo đó là cảnh sát cũng đến.
Nghe thấy tiếng còi báo chúng liền lấy cậu và chú Marry ra làm bia đỡ.
Đang lúc cảnh sát muốn dùng kế hoãn binh, đàm phán với chúng thì cậu liền phản công. Thấy vậy bên phía cảnh sát liền hành động.
Kết quả lại bị một người khác chĩa súng vào sau lưng cậu. Cậu không hề biết cũng như không có sự đề phòng thì Marry đã đỡ thay cậu.
Hiện tại cô ấy vẫn chưa biết có thể tỉnh lại hay không.
*****
Sau khi được anh họ cùng mọi người đưa vào giường nghỉ thì cậu cũng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Có điều lúc khuya cậu đã tỉnh giấc trong khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ của mình.
Cậu mở cửa phòng ra ngoài ban công, nhìn mọi thứ xung quanh rồi lại nghĩ biết bao thứ trên đời. Cậu chỉ mong những chuyện xảy ra thời gian qua chỉ là giấc mơ. Cậu muốn sau khi tỉnh giấc những sự việc này sẽ không còn tiếp diễn nữa.
"Khuya rồi, sao lại ra đây?" Anh lấy áo khoác khoát lên người cậu.
"Không ngủ được".
Anh lấy tay sờ lên trán cậu.
"Mệt không?"
Cậu lắc đầu.
"Chuyện của cô gái kia...tôi biết rồi".
Cậu quay người nhìn anh.
"Cô ấy tỉnh rồi, hiện tại tình hình tiến triển rất tốt. Cậu đừng lo".
Cậu mắt rưng rưng không nhịn được ôm lấy anh.
"Cảm ơn".
Anh nghĩ: Cậu là vợ tôi, đâu phải người ngoài. Khách sáo cái gì.
Lát sau thì anh cảm nhận được trên ngực mình có dòng nước ấm nóng hằn lên. Chính xác là nước mắt của cậu.
Dường như cậu cũng đoán được liền buông anh ra.
"Lại muốn đi đâu?"
"Đi dạo".
Anh xoay người cậu lại đối diện mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
"Hình ảnh này của cậu tôi thấy không quen. Lấy tôi cậu thiệt thòi lắm hả?"
"..."
"Sao không trả lời?"
Lần này cậu bước nhanh về phía trước, né tránh câu hỏi mà anh đặt ra.
Vừa nghe tin Marry tỉnh lại cậu như bớt đi gánh nặng trong lòng. Đến khi nghe thấy câu hỏi kia, cậu lại thấy nặng lòng.
Anh cũng bước theo phía sau cậu.
Cậu ngồi xuống ghế đá phía trước. Anh cũng thuận thế ngồi kế bên. Cả hai cứ thế không ai nói gì với ai.
****
Sáng...
"Không lẽ họ ngủ