Đây là quản lý Bùi
"Đây cái tiệm bánh ngọt mà con hay nhắc với mẹ đó, ăn ngon nhỉ?" Nhiễm Vũ Đồng nhìn vào trong phía quầy bar một cái rồi nhỏ giọng nói với mẹ: "Chỉ là hôm nay ông chủ không có ở đây, không thôi là có thể tặng cho mẹ con mình thêm một cái bánh su kem chocolate rồi."
Khưu Niệm Vân "Ài" một tiếng, tiếc nuối không thôi: "Đúng đó, tặng thêm một cái bánh su kem là vừa hay đem về cho ba con luôn được rồi, đỡ cho mẹ tốn thêm tiền."
Nhiễm Vũ Đồng kéo căng khoé môi trộm cười: "Không phải ba con bảo muốn ăn bánh Black Forest sao, giờ mẹ đem bánh su kem về thì giải thích sao giờ ạ?"
"Thì đi giữa đường chảy mất rồi, không thì bị chó cắn rồi, còn hỏi nữa thì bảo lúc đứng đợi tàu cao tốc quên cầm về.
Nhưng may mà mẹ đã tiên tri được trước nên mua thêm một cái bánh su kem nữa, dù gì cũng là nhân chocolate thôi, cũng tựa tựa bánh Black Forest thôi mà."
Dặm lại son môi xong Khưu Niệm Vân lại bặm bặm môi nói: "Giải thích quá hợp lý."
Nói xong thì Nhiễm Vũ Đồng với mẹ nhìn nhau cười ha hả, mắt của hai mẹ con trông giống y hệt nhau, ngay cả lúc cười thì cũng cong lên cùng một độ.
Khưu Niệm Vân làm giáo viên tiểu ở thành phố T, đã dạy được hơn hai mươi năm rồi, con trai vẫn luôn trưởng thành trong tầm mắt của bà, ngay cả đại học cũng học ở bản địa.
Tới lúc học lên cao học thì không biết bị cái gì kí/ch thích, nói sao cũng không chịu học trường bản địa tiếp, nhà cũng không chịu ở nữa mà một hai đòi phải tới nơi cao xa rộng lớn hơn.
May mà thành phố A chỉ cách thành phố T có hơn một trăm cây số, ngồi tàu cao tốc chỉ mất tầm nửa tiếng thôi, vì thế nên muốn học thì cứ học đi, cuối tuần về nhà một lần là được, cũng không khác gì mấy với trường cũ.
Lần này đến thành phố A, Khưu Niệm Vân ngược lại cũng không phải chỉ đến đây để thăm con không thôi.
Trường tiểu học trọng điểm yêu cầu rất cao với giáo viên, chuyên gia chọn mùa hè để tổ chức các khóa đào tạo nội bộ ngành.
Khưu Niệm Vân thân là giáo viên xuất sắc nên vào kì nghỉ cũng khó mà được sống thanh thản, bà bị trường học điều tới thành phố A, thay mặt cho tổ ngữ văn tham gia cuộc thi giảng dạy "Tiếng nói học trò" lần thứ mười chín.
Sáng đến, tối về, vừa hay thừa ra mấy tiếng rảnh rỗi, Khưu Niệm Vân cũng chẳng có gì làm nên thuận đường qua đây thử mấy món trà chiều ngon ngon của tiệm mà Nhiễm Vũ Đồng giới thiệu.
"Còn cái này đừng quên này, tháng trước lúc về cũng không nhớ mang theo nữa." Khưu Niệm Vân lấy hai cái chai nhỏ màu xanh đen trong túi ra: "Mấy ngày nữa là tới mùa có muỗi độc rồi, tụi nó thích nhất là thịt của mấy đứa dân ngoại lai như con đó."
Cành lá rũ rượi, thấm đẫm gió mát.
Cốc sinh tố ổi hồng trên bàn chỉ thừa lại chút cặn, trông hệt như tia nắng hoàng hôn đầu tiên lắc lư ngoài khung cửa sổ.
"Về đi, còn về ngồi chơi nghỉ ngơi thêm lát nữa, mẹ gọi xe qua bên ga tàu luôn đây."
Khưu Niệm Vân cài nút túi lại, đứng dậy phủi phủi nếp nhăn trên váy.
Lúc ngẩng đầu dậy thì ánh mắt của Khưu Niệm Vân loé lên sự nghi hoặc rồi từ từ chuyển sang hưng phấn, ánh sáng này vụt qua nhanh chóng rồi lan đầy rạng rỡ trên gương mặt của Khưu Niệm Vân, giọng điệu thốt ra cũng trầm bổng du dương, ngập tràn sự ngạc nhiên vui vẻ.
"Tiểu Dục!"
Nhiễm Vũ Đồng nghe tiếng thì quay đầu lại, là một góc nghiêng mặt đã từng quen.
Cậu thầm thấy không ổn, quả nhiên, một tiếng nói vang dội hơn truyền tới từ sau lưng.
"Còn có A Bùi nữa! Là hai đứa phải không?"
Oan gia ngõ hẹp, nhưng mà tên oan gia này trùng hợp lại còn đẹp trai nữa chứ, đường rộng cỡ nào cũng nhận ra được anh ta.
Bùi Thư Ngôn khẽ cúi đầu, rũ nhẹ cùng tiếng chuông gió lướt qua tạo nên tiếng vang êm ả bên tai, giống hệt như nhạc nền lúc nam chính lên sàn vậy.
"Đúng thật này! Tiểu Dục lớn lên nhìn cao quá ta, cô nhìn không ra con luôn đó."
Cậu trai được gọi là Tiểu Dục kia có tên đầy đủ là Chu Dục, tuổi cũng ngang với Nhiễm Vũ Đồng, mới đầu cũng chơi chung trong nhóm mấy đứa con nít kia.
Nhưng lúc cả nhà Bùi Thư Ngôn vừa qua nước ngoài không lâu thì Chu Dục cũng đi theo cha mẹ chuyển khỏi thành phố T, nghe hàng xóm nói là đi định cư ở miền Nam.
Sau đó thì hàng xóm cũng không còn nghe tin gì nữa, mấy nhà cứ thế dần dần mất liên lạc, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được ở đây.
"Cô Vân!" Chu Dục cười hớn hở, bước nhanh tới trước mặt hai người: "Sao cô qua đây thế ạ? Đi công tác ạ?"
Nhiệt tình, cởi mở, nói nhiều, thân thiện, cậu ta ngược lại chả khác gì với trước kia.
"Đúng rồi, qua bên đây đi giảng bài, vừa hay qua thăm bé Nhiễm luôn."
Dù cho thằng nhóc trước mặt có cao hơn mình nửa cái đầu thì cũng không thể nào ngăn cản được ánh mặt ngập tràn tình thương của mẹ của Khưu Niệm Vân.
"Con thì sao? Qua đây đi nghỉ à? Hay là đi làm việc?"
"Bây giờ còn thường ở đây lắm." Chu Dục cũng không ngần ngại nói: "Ba con giao một công ty quảng cáo cho con để con học cách kinh doanh.
Bên thành phố A này có nhiều tài nguyên nên tạm thời con đang cắm rễ ở đây luôn."
Đám nhóc con nghịch phá ầm ĩ, nhóm phụ nữ thì dịu dàng cười nói.
Khung cảnh phút chốc như quay về đình hóng gió bên bờ sông năm đó, vào giờ tan học buổi chiều, mặt trời vắt nửa mình trên trời, đứa nhỏ nào cũng như con cái trong nhà mình, mẹ nào cũng là mẹ của cả đám nhóc con.
"Thế A Bùi thì sao?" Khưu Niệm Vân lại vẫy tay gọi một đứa nhỏ khác: "Ôi trời đúng thật là lâu quá không gặp rồi, A Bùi về nước từ lúc nào cô cũng không biết nữa."
Trước giờ Bùi Thư Ngôn vẫn luôn chững chạc, thấy Khưu Niệm Vân vẫy tay gọi mình thì anh mới từ từ đi qua, dù có là cô Vân thân thiết với mình thì anh cũng sẽ giữ một khoảng cách xã giao lịch sự, không hề lấn qua ranh giới nửa bước.
"Cô Vân, con---"
"Mẹ, đây là quản lý Bùi." Nhiễm Vũ Đồng không nặng không nhẹ cắt ngang.
Lông mi của cậu chớp chớp như hai cánh bướm, Bùi Thư Ngôn biết, cậu đang cố ý.
"Cái gì chứ." Khưu Niệm Vân cười ha hả: "Bé Nhiễm đừng có chọc anh Bùi của con nữa."
Chuyển dòng suy nghĩ, Khưu Niệm Vân lại hỏi tiếp: "A Bùi lên làm quản lý rồi à?"
"Quản lý Bùi vừa mới tới R.A hai tuần trước, bây giờ đang làm quản lý của phòng đầu tư tài vụ." Nhiễm Vũ Đồng lại bày ra cái vẻ khách sáo kia: "Mẹ, quản lý Bùi là cấp trên trực tiếp của con đó."
Chân mày của Bùi Thư Ngôn cau chặt, ánh mắt bỗng dưng tối sầm.
"Cô Vân." Anh cố nén tâm trạng của mình lại rồi nói: "Cô cứ gọi con là A Bùi đi ạ."
Giọng điệu nói chuyện của cả hai bên đều hơi không vui, Khưu Niệm Vân bị kẹp ở giữa thật sự không biết làm sao.
"Ở công ty của mấy đứa...!cần phải tránh hiềm nghi dữ vậy hả?" Khưu Niệm Vân kinh ngạc hỏi.
"Haiz, mấy đơn vị bây giờ đều thế này đó, nhiều người