Thật hay thách.
Nhiễm Vũ Đồng không ngờ tới Bùi Thư Ngôn sẽ đồng ý thoải mái thế này.
Bùi Thư Ngôn trong ấn tượng của cậu phản cảm nhất là đám đông ầm ĩ, ồn ào, trước kia mỗi lần có dịp hội họp đông người, chỉ cần mình không đi thì chắc chắn anh cũng sẽ viện cớ để từ chối.
Nhưng lần này Bùi Thư Ngôn lại đáp lại rất nhanh, anh hoàn toàn không cần suy nghĩ mà nói thẳng: "Có."
Người của phòng công trình ai cũng rất nhiệt tình, khéo nói, với sự xuất hiện của Bùi Thư Ngôn thì ai cũng bày tỏ cực kì hoan nghênh.
Thậm chí Triệu Cường còn bảo Nhiễm Vũ Đồng rốt cuộc cũng thông suốt rồi đó, cơm ăn suốt một năm qua rốt cuộc cũng không lãng phí, lại thu nhận được một mãnh tướng cho tổ chức của chúng ta rồi.
"Đâu thể nói như thế được đâu?" Trần Tuấn Hào hớn hở lắc đầu: "Phải bảo là từ sau khi quản lý Bùi đến thì Tiểu Nhiễm đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi.
Đứa nhỏ ngốc này vẫn còn chưa rõ đâu mới là chiến trường nhà mình hay sao?"
Đầu tháng bảy trời tối sập tối rất muộn, tầm tám, chín giờ thì đèn đóm trong thành phố mới bắt đầu rực rỡ.
Một hàng người ngồi vào chỗ trong tiếng cười của Trần Tuấn Hào, may mà vừa kịp tranh được nốt chỗ cuối cùng bên ngoài.
Trong tiệm vẫn còn mấy chỗ trống nhưng bên ngoài thì người đã đầy kín bàn.
Gió đêm ngày hè man mát sảng khoái, còn vương theo một chút hương ngòn ngọt và cả không khí trong lành, so ra thì gió của điều hoà kém xa.
Trừ Bùi Thư Ngôn ra thì những người còn lại bình thường cứ dăm ba bữa là lại ra ngoài cải thiện bữa ăn, mấy quán ở gần công ty đều đã ăn tới quen mặt hết rồi, nhắm mắt cũng có thể chọn món đúng tới từng câu chữ.
Thẩm Du Ninh gọi mấy món quen trước, thịt thăn dê, cánh giữa gà, sò điệp, đậu hũ da cá, Đại Trần thích ăn ớt xanh, Triệu Cường ăn thịt miếng dẹt, Tiểu Nhiễm thích ăn hải sản, chọn bừa thêm một món cá nữa là được.
"Quản lý Bùi xem thử xem muốn ăn cái gì?" Thẩm Du Ninh đưa giấy gọi món đã đánh dấu xong qua phía đối diện: "Lần đầu đi ăn ngoài với anh nên cũng không rõ khẩu vị của anh ra sao."
"Tôi sao cũng được." Nói thì nói thế nhưng Bùi Thư Ngôn vẫn nhận tờ menu, lặng lẽ đánh dấu thêm mấy món hải sản nữa.
"Một chục bia, ốc bươu cay tê, một dĩa đậu nành và đậu phộng." Thẩm Du Ninh quen đường quen nẻo nói với phục vụ: "Làm phiền đem mấy món nguội lên trước nhé."
Nhiễm Vũ Đồng vốn dĩ đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe tới đây thì bất thình lình ngẩng đầu lên.
"Đậu phộng với đậu nành để tách ra đi."
Mấy người còn lại không hiểu, cả đám đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Tôi dị ứng với đậu phộng."
Bùi Thư Ngôn ngồi bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng giải thích.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên hơi vi diệu, thật ra lời này để người ngoài nghe cũng không có gì, chủ yếu là vì cả hai người Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào khá nhạy cảm nên không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt một cái.
"Thế thì tách ra đi." Mấy anh trai tốt nhà mình không nói gì, Triệu Cường không hiểu nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới việc cậu ta làm chủ bàn ăn, cậu ta dồn hết sức vào đan điền, thốt lên ba chữ vô cùng vang vọng: "Để riêng ra."
"Sò điệp, tôm tươi, ốc móng tay, cua sữa cũng phải để riêng ra." Nhiễm Vũ Đồng chăm chú nghiên cứu menu món hơi là lạ này, không chú ý đến bầu không khí lúc này lắm: "Anh này, sao hôm nay anh gọi nhiều hải sản thế ạ?"
?
Đầu Thẩm Du Ninh nảy ra một dấu chấm hỏi, nếu như anh nhớ không lầm thì hình như anh chỉ đánh dấu có mỗi sò điệp nướng thôi mà?
"Tôi cũng dị ứng với động vật có vỏ nữa." Bùi Thư Ngôn tiếp tục nói.
"Ồ, nếu đã thế thì---" Thẩm Du Ninh ngẩng đầu lên nhìn trời, giọng nói lượn lờ trong không trung: "Chắc là vì tự nhiên anh muốn ăn hải sản quá đó."
Ầm ĩ, cười to, tiếng dầu nhỏ xuống than lửa vang lên xèo xèo, thỉnh thoảng còn có vài câu chửi tục khó nghe thoảng qua bên tai.
Tiếng ly bia cụng vào nhau lúc này lại êm tai lạ thường, lách cách giòn tan lại tăng thêm phần mát lạnh.
Một ly bia trôi tuột vào trong bụng, vị giác cũng coi như được khai mở.
Trong lúc đợi món, Thẩm Du Ninh hiếm khi không đào sâu vào chủ đề khi nãy, không dám hỏi bậy bạ.
Nhưng cũng không thể để bầu không khí trầm xuống nên anh bèn nói vài chuyện vặt vãnh nhàm chán, ví dụ như máy vi tính trong phòng làm việc, hay là mèo trong nhà của mình.
Phần lớn thời gian thì Bùi Thư Ngôn đều yên lặng, anh chỉ tập trung uống bia, lâu lâu thì khẽ gật đầu như đáp lại.
Động tác của anh vẫn toát lên khí chất tao nhã, trên người lúc nào cũng như đang khoác lên một bộ tailcoat, bia Yên Kinh mà anh cầm cũng như thể được thổi vào hồn của Lafite*.
*Château Lafite Rothschild: Một loại rượu vang của Pháp.
Nhiễm Vũ Đồng ngồi ở chỗ cách anh tầm mười centimet, lặng lẽ hít hít mũi.
Có lẽ là do mùi khói quá nồng nên mùi nước hoa dễ ngửi của đối phương lúc này lại càng có vẻ nhạt hơn.
Chỉ cần có gió thổi qua thôi là Nhiễm Vũ Đồng sẽ hít mạnh mấy hơi liền, mùi hương lành lạnh lập tức xộc vào khoang mũi lan ra khắp trong phổi, thậm chí ngay cả trong cổ họng cũng nhẹ nhõm, thoải mái hơn không ít.
Cậu tham lam hít hà vài hơi, thoải mái tới híp cả hai mắt lại.
"Lâu quá đi, em đợi mà buồn ngủ luôn đó."
Triệu Cường dễ đói, không ngồi yên được tại chỗ, lúc thì nhìn trái, khi thì ngó phải, không một khắc nào yên ổn được.
"Hay là chơi trò chơi đi?" Cậu ta cầm một xấp bài trên bàn lên, đề nghị: "Thật hay thách, được không mọi người?"
Lỗ tai của Nhiễm Vũ Đồng dựng thẳng lên, trông có vẻ là cũng rất hứng thú.
Thật ra chủ