Bùi - bình giấm chua.
Nhiễm Vũ Đồng nghi ngờ Thẩm Du Ninh có gì đó muốn nói với cậu.
Trong vòng mười tiếng đồng hồ, Thẩm Du Ninh đã lượn qua lượn lại ở cái hành lang hình chữ S chắn giữa hai phòng tận bốn lần rồi.
Lần nào cũng loé lên trước cửa, trông như có điều gì đó suy nghĩ lướt mắt qua nhìn Nhiễm Vũ Đồng một cái rồi lại vội vàng rời đi.
Khi Thẩm Du Ninh xuất hiện trong tầm mắt của Nhiễm Vũ Đồng lần thứ năm, Nhiễm Vũ Đồng thật sự đã bị ánh mắt của anh nhìn tới sởn hết cả da gáy lên mới nhịn không được gọi đối phương lại.
"Anh." Nhiễm Vũ Đồng ngửa cổ ra gọi anh: "Với mối quan hệ giữa hai chúng ta thì không có gì là không nói thẳng được cả."
Đôi chân dài của Thẩm Du Ninh đã bước ra ngoài được nửa bước, quay đầu lại bày cho cậu một vẻ mặt của anh đẹp trai đang âu sầu, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Quản lý Bùi đâu? Vẫn chưa quay lại à?".
Ngôn Tình Hay
Nhiễm Vũ Đồng lắc lắc đầu: "Anh tìm anh ấy à?"
"Không tìm." Thẩm Du Ninh đáp lại chắc nịch, mắt thấy lại muốn đi tiếp: "Thế anh lại lượn thêm chút nữa."
"Anh ấy đến bệnh viện rồi." Nhiễm Vũ Đồng dùng một câu kéo lại được đối phương: "Hôm qua quản lý Hoàng tự dưng bị tái phát bệnh cao huyết áp, bị đưa đi cấp cứu rồi.
Bây giờ nghe nói là tỉnh lại rồi, anh ấy qua đó thăm người ta rồi."
Không gọi quản lý Bùi nữa mà câu nào câu nấy cũng "anh ấy", giọng điệu lạnh nhạt này nghe có vẻ là không khả quan lắm.
Lông mày của Thẩm Du Ninh cau chặt, giả vờ như vô tình hỏi: "Quản lý Bùi nói với em à?"
"Đúng rồi." Nhiễm Vũ Đồng nhí nha nhí nhảnh chớp chớp mắt nhìn: "Đã xin phép báo cáo muộn từ sớm rồi."
Cái giọng điệu này...!không giống như là đang cãi nhau mà nhỉ.
Đã có một suy luận bị lật đổ rồi nên Thẩm Du Ninh nhất thời cũng không nghĩ ra được giả thiết gì mới, lúc anh còn đang đứng yên tại chỗ mờ mịt không hiểu thì bỗng dưng được chứng kiến một màn vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
"Quản lý Thẩm." Bùi Thư Ngôn cài một cặp kính râm kiểu nam gọng vàng ở giữa ngực, trên cánh tay vắt một cái áo vest, sải bước tới chỗ của Thẩm Du Ninh: "Tìm tôi à?"
"Không có gì." Thẩm Du Ninh lập tức đổi thành một nụ cười công nghiệp, dùng giọng điệu mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi: "Tôi chỉ là thuận đường qua đây...!xem thử thôi."
Thế mà Bùi Thư Ngôn lại không nhìn ra có gì khác thường, ngược lại tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu: "Thế anh có thể vào xem thử."
Thẩm Du Ninh đành phải tuân theo quy tắc hay không bằng hên, lỡ rồi thì phải diễn cho trót, đâm lao thì phải theo lao, cắn răng một cái, quyết tâm trong lòng, đi theo Bùi Thư Ngôn vào trong phòng.
Bùi Thư Ngôn hoàn toàn coi Thẩm Du Ninh như người nhà mình, tốt xấu gì cũng là phó quản lý của phòng công trình mà, qua đây giao lưu kinh nghiệm thì anh cũng không thể không sắp xếp chiêu đãi người ta được, vì vậy anh đi thẳng đến bên bàn của Nhiễm Vũ Đồng nói: "Quản lý Hoàng không có gì đáng ngại."
"Bác sĩ nói là lớn tuổi rồi, bình thường vẫn nên tránh để cảm xúc quá kích động, khoảng thời gian này có hơi bận rộn quá nên chắc là quên uống thuốc hạ huyết áp." Bùi Thư Ngôn nói tiếp.
Nhiễm Vũ Đồng dừng ngón tay đang gõ bàn phím lại, bình tĩnh xoay ghế qua một chút nói với đối phương: "Không sao thì tốt rồi.
Thế anh thì sao, có phải cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi không?"
"Không thể." Bùi Thư Ngôn hơi bất đắc dĩ nói: "Bên sở nội vụ đã nhanh chóng sắp xếp người thay vào rồi, cũng là vào hai ngày này luôn, phải qua đó đón tiếp."
"Trước khi đi thì anh còn có hai báo cáo đánh giá tài sản quan trọng cần phải đọc nữa." Đuôi mắt Bùi Thư Ngôn cong cong, dùng giọng điệu cực kì không hợp với bầu không khí làm việc công nói: "Biên bản ghi chép cuộc họp phải làm phiền em rồi."
Đợi Bùi Thư Ngôn đi vào trong phòng làm việc nhỏ rồi, Thẩm Du Ninh mới nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ kia, bị cho tình hình khi đó làm cho chả hiểu chuyện gì hết.
Thế nên là, quản lý Bùi không hề làm tổn thương Tiểu Nhiễm, ngược lại là người ta còn toàn tâm toàn ý, một lòng chung thuỷ với đứa nhỏ này nữa.
Còn Tiểu Nhiễm thì đang đồng thời hưởng thụ sự quan tâm của đối phương trong cuộc sống thật và còn tìm thêm một người yêu ảo trên mạng nữa?
Tiểu, Tiểu Nhiễm...!bắt cá hai tay hả?!
Suy nghĩ này đột nhiên loé lên trong đầu của Thẩm Du Ninh, ngay lập tức trong đôi mắt bình thường lúc nào cũng dịu dàng kia bỗng dưng xoẹt qua một ánh sáng lạnh lẽo.
"Anh." Nhiễm Vũ Đồng ở bên cạnh hoảng sợ gọi anh một tiếng: "Anh có chắc là...!chỉ qua đây xem thử một chút thôi không vậy?"
Thẩm Du Ninh đi nhanh về phía đối phương, ép Nhiễm Vũ Đồng vào trong góc bàn, dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói: "Nhiễm Vũ Đồng, trong lòng anh, lúc nào em cũng là một đứa nhỏ ngoan hết."
Bị gọi cả họ tên đầy đủ khiến Nhiễm Vũ Đồng dựng hết cả tóc gáy lên, ngay cả câu trả lời mang theo sự khó hiểu cũng run run.
"Hả?"
"Những sai lầm vi phạm nguyên tắc cơ bản đơn giản nhất, anh vẫn luôn tin là em sẽ không phạm phải." Thẩm Du Ninh nghe có chút nóng nảy, âm lượng nói chuyện cũng khó tránh khỏi hơi cao: "Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể bỏ qua được, đây là nguyên tắc làm người cơ bản,