Phòng vàng* nhỏ.
*Vàng là mấy thứ đen tối á.
Ngày hôm sau, Nhiễm Vũ Đồng vô cùng nể mặt mà...!dậy muộn rồi.
Cậu nghi ngờ từ trường trên đầu mình có gì đó đối nghịch với Bùi Thư Ngôn ấy, không thì tại sao lúc nào trong thời khắc mấu chốt cũng không nghe thấy chuông báo thức hết vậy?
Lần đầu tiên gặp Bùi Thư Ngôn là vào buổi sáng đầu tháng sáu, khi đó thì chạy vội dưới màn mưa ướt suốt cả đường đi, cậu còn tưởng là sau này có thể sống yên ổn bình thường rồi.
Bây giờ đã đến cuối tháng bảy rồi mà cậu vẫn phải ngửa đầu chạy như điên dưới cái nắng oi bức này, phải lấy hết can đảm để chào đón sao? Một tương lai xa lạ nhưng đã biết trước này.
Chín giờ đúng, Nhiễm Vũ Đồng đúng giờ quét xong dấu vân tay.
"Yo, tới dự giờ sếp rồi đó à?" Triệu Lâm Lâm cầm một ly americano, lập tức chú ý ngay tới cậu trai đang thở hồng hộc trước cửa.
"Suýt chút nữa là trễ rồi đó nha Tiểu Nhiễm, bình thường biểu hiện tốt vậy mà sao lúc nào cũng thử thăm dò giới hạn dưới mí mắt của sếp hết vậy?"
Nhiễm Vũ Đồng chống hai tay lên gối, khom người xuống thở gấp, nhất thời không thể đáp lại mấy câu trêu ghẹo của Triệu Lâm Lâm.
Trong tầm mắt bỗng dưng xuất hiện một tờ khăn ướt, nhìn lên trên một chút là bàn tay với khớp xương rõ nét, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn bạc.
Chậc, sao anh ấy cứ thích đeo cứ thứ đồ chơi này vậy nhỉ? Nhiễm Vũ Đồng lập tức thấy hơi giận dỗi, nghĩ thầm khi nào rảnh phải nói rõ ràng chuyện chiếc nhẫn này với anh mới được.
"Chạy vội thế làm gì vậy?" Cậu không nhận nên Bùi Thư Ngôn nhét luôn cái khăn ướt vào tay cậu, cười nói: "Anh cũng đâu có nói em đâu."
Nhiễm Vũ Đồng ngẩng đầu lên liếc anh một cái, ý gì thì không cần nói cũng hiểu.
Là ai bảo tôi tới sớm một chút? Anh nói coi tại sao tôi phải chạy vội thế làm gì?
Bùi Thư Ngôn hiểu ngay, gương mặt lạnh lùng kia hớn hở như mặt hồ ấm áp đầu xuân, hoà tan hết vài vết nước dưới ánh nắng óng ánh.
Triệu Lâm Lâm đứng bên cạnh nhìn, cứ cảm thấy bầu không khí lúc này có gì đó không đúng lắm, quản lý Bùi hình như quá...!hiền hoà rồi, mà mình thì hình như quá...!dư thừa rồi.
Cô lắc lắc cái ly nhựa chỉ còn vài cục đá trong tay, xoay người lại nghĩ: Là một nhân viên chuyên nghiệp, lúc này phải nên chủ động đi ra ngoài vứt rác, tốt nhất là nên đi vòng một vòng thật xa...
Đợi Triệu Lâm Lâm đẩy cửa văn phòng lớn ra, tiếng giày cao gót vẫn còn vang cộp cộp loáng thoáng trong hành lang nhưng Bùi Thư Ngôn bên này đã đợi hết nổi rồi, nắm lấy cổ tay của Nhiễm Vũ Đồng nhốt người ta vào trong phòng vàng nhỏ.
Trong đầu vẫn còn đang ghim chiếc nhẫn kia, trên người thì toàn mồ hôi nhớp nháp nên Nhiễm Vũ Đồng cũng không muốn ôm ôm ấp ấp với anh, ngược lại lại lạnh lùng đẩy nhẹ anh ra một cái.
"Được rồi đó, anh gọi em vào đây cũng không có việc gì, lại làm chậm trễ thời gian làm việc nữa." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, rõ ràng là đang hơi giận dỗi.
Đa số thời gian bình thường Nhiễm Vũ Đồng