Đang, ở, trong, nhà, ăn, đó.
Bùi Thư Ngôn xé một lỗ nhỏ trên bịch dầu giấm, một mùi hương chua chua xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Anh khẽ nhíu mày nhẹ tới không thể nhận ra, chậm chạp không chịu động đũa.
Tại nghỉ ngơi không đủ nên anh ăn không ngon miệng.
Khoảng thời gian này lại bắt đầu thường xuyên mất ngủ, chỉ có một đêm Nhiễm Vũ Đồng ngủ lại kia là ngủ được một giấc thật ngon thôi.
Theo lý mà nói thì không nên như vậy, dạo gần đây công việc thuận lợi, tình cảm thuận ý, khác biệt một trời một vực với lúc vừa mới về nước.
Với tình trạng này mà còn có thể thức trắng cả đêm không ngủ được thì đúng là nghe có vẻ không biết điều chút nào.
Anh cũng không biết mình đang trằn trọc chuyện gì nữa, có lo xa cũng có dự trù, nhưng nhiều hơn lại là mỗi một cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười của người kia.
Dù cho đối phương có bày ra vẻ mặt gì thì anh cũng đều cảm thấy đó là nỗi tủi thân do anh gây ra, chỉ muốn đem người này về bảo vệ thật cẩn thận bên gối của mình, ôm hôn mãi chẳng màng đến ngày đêm.
Kể từ lúc trở về tới giờ, hai người họ vẫn chưa từng hôn môi đàng hoàng lần nào.
Trên cây cột điện ngoài cửa sổ có một đôi chim sẻ đang tíu tít với nhau, Bùi Thư Ngôn nhìn chăm chú không chớp mắt, bất giác mím môi lại một chút.
Loẹt xoẹt.
Một tiếng động nhỏ không ồn lắm bỗng dưng vang lên cắt ngang mấy suy nghĩ đen tối của Bùi Thư Ngôn.
Anh nghe thấy tiếng động vang bên tai mình, khoé mắt lướt qua trông thấy cái ghế bên cạnh mình đã bị người ta kéo ra.
Người mới nãy còn đang lải nhải bên kia nháy mắt đã đứng dưới ánh nắng dịu nhẹ, cậu cực kì tự nhiên ngồi xuống trước ánh nhìn chằm chằm của Bùi Thư Ngôn, thản nhiên như thể chỉ tìm đại một chỗ trống nào đó trong nhà ăn, trên mặt không hề có một chút biểu cảm dư thừa nào.
Còn Bùi Thư Ngôn thì bỗng dưng tim đập thình thịch, được thương mà sợ.
Sợ là đối phương chỉ qua đây vì công việc, lại lo là mình tự suy diễn nhiều quá làm người ta thấy phiền tới chạy mất thì phải làm sao.
Anh không dám mở lời, tới hô hấp cũng bất giác thả nhẹ lại.
Nhưng mà ánh mắt của anh thật sự quá nóng bỏng rồi, không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta thế này lại càng khó xử hơn.
Nhiễm Vũ Đồng mất tự nhiên hắng giọng một cái, đưa tay lên nhét lại dây chuyền vào trong cổ áo.
"Anh...!chỉ ăn mỗi cái này à?"
Nhiễm Vũ Đồng bày ra giọng điệu quan tâm giữa đồng nghiệp bình thường, kiếm cớ bắt chuyện.
Lúc này Bùi Thư Ngôn mới như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, hối hận mình không nên thất lễ trong chốn đông người thế này mới phải.
"Trời nóng quá, không có khẩu vị gì."
Anh lập tức khôi phục lại sắc mặt bình thường, bỏ qua nỗi phiền muộn mất ngủ của mình mà đổ hết nguyên do cho trời nóng.
Nhiễm Vũ Đồng hoàn toàn không nghi ngờ chút nào gật gật đầu, hùa theo nói: "Nhất là dạo gần đây anh uống nhiều cà phê quá, càng làm giảm cảm giác thèm ăn nữa."
Nhưng mà một khay xanh lè trước mặt đối phương trông thế nào cũng giống như phần ăn hạ đường huyết, Nhiễm Vũ Đồng so sánh khay cơm của hai người xong thì gắp một quả trứng gà và hai miếng cá đù vàng qua bên chén của đối phương.
"Cá đù vàng ăn cũng ngon lắm, không dầu mỡ đâu, em còn cố ý lựa cho anh hai miếng ít da đó, anh nếm thử xem."
Tầm mắt lưu luyến mãi không rời thuận theo hai miếng cá rơi vào trên người của Bùi Thư Ngôn, cuối cùng cậu mới dời mắt lên, sau khi nhìn thẳng vào con ngươi của người kia thì bổ sung thêm một câu.
"Không muốn ăn thì đưa lại cho em."
Bùi Thư Ngôn nghe thấy thế thì lập tức cầm đũa lên, cắn lung tung hai ba miếng, trên khay ăn chớp mắt chỉ còn thừa lại cái đầu cá trơ trọi.
?
Vậy mà gọi là không có khẩu vị hả?
Nhiễm Vũ Đồng khó hiểu nhìn anh lại nuốt một quả trứng gà xuống, cái người này mấy ngày không ăn cơm rồi? Cũng không sợ bị mắc nghẹn hay sao.
"Đúng là rất ngon." Bùi Thư Ngôn lại gắp một miếng bông cải xanh lên, đánh giá đúng trọng tâm: "Cảm ơn em bé."
!
Nhiễm Vũ Đồng lập tức dựng thẳng hai lỗ tai lên giống hệt như một chú thỏ bị dọa sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Bùi Thư Ngôn." Sau khi xác nhận hoàn cảnh xung quanh an toàn xong thì cậu mới nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói với người bên cạnh: "Đang, ở, trong, nhà, ăn, đó."
"Không ai nghe thấy mà."
Bùi Thư Ngôn hơi nghiêng nghiêng mặt, từ góc độ của Nhiễm Vũ Đồng vừa hay có thể nhìn thấy được đường cằm sắc bén như tượng điêu khắc của anh.
"Anh thấy không có ai đi ngang qua mới nói mà."
Cái gương mặt lạnh lùng kia của anh vẫn bày ra đó nhưng giọng điệu nói chuyện lại tủi thân hệt như một con berger vừa bị hiểu lầm.
Bây giờ Nhiễm Vũ Đồng cũng không thể nào mà thoải mái so đo với anh ngay tại đây được, vì vậy cậu chỉ có thể nhai miếng cá trong miệng răng rắc bày tỏ sự bất mãn không có chút uy hiếp nào của mình.
"Sao em cứ làm như mình đang yêu đương vụng trộm vậy." Bùi Thư