Hai người cũng tới bước đó rồi hả?
Ngày hôm sau, Nhiễm Vũ Đồng bị một cơn buồn tiểu làm cho nghẹn tỉnh.
Bùi Thư Ngôn bế cậu đi vệ sinh xong, lúc nằm lên giường lại thì hai người mới phát hiện ra trời ngoài cửa sổ đã sáng tỏ rồi.
"Mấy giờ rồi?"
Cậu duỗi lưng một cái trong lòng Bùi Thư Ngôn.
"Còn sớm lắm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Bàn tay to lớn của đối phương che mắt của cậu lại để chắn ánh nắng gần trưa chiếu vào mắt cậu.
Nghĩ tới lát nữa sau khi ba mẹ tới thì hai người họ không còn cơ hội chung giường chung gối nữa là Nhiễm Vũ Đồng lại không khỏi oán trách ngày quá dài, đêm quá ngắn, có hơi không nỡ ngủ.
"Anh nói thử xem khi nào ba mẹ em mới qua đây giao ban vậy?"
Cậu không rụt rè chút nào chớp chớp mắt làm cho lòng bàn tay Bùi Thư Ngôn ngưa ngứa.
"Không biết, nhưng anh đã nói với chú và dì là cố gắng đến chậm một chút rồi.
Bùi Thư Ngôn không rời tay đi, cong khoé môi ở nơi cậu không nhìn thấy được.
"Muốn cho em ngủ nướng."
Nhiễm Vũ Đồng suy tư vài giây rồi giả vờ kiếm chuyện: "Như vậy...!có phải là không hay lắm không?"
"Sao lại nói vậy?"
"Phụ huynh nhà em cứ tưởng là em đang ngoan ngoãn ngủ thật, nhưng mà---" Cậu kéo dài giọng nói: "Em lại ở đây lén lút hôn môi với anh, như vậy có phải không hay lắm không?"
Bùi Thư Ngôn lập tức hiểu ra ngay, vội vàng buông tay ra, hôn lên hai cánh môi không ngừng líu lo kia.
"Hơn nữa còn không phải chỉ hôn một cái là xong mà còn hôn lâu thật lâu luôn."
Bùi Thư Ngôn lại dán lên lần nữa, vừa hôn cậu vừa thấp giọng cười khẽ.
Hai người họ anh anh em em, dính lấy nhau nhèo nhẽo, lời ngon tiếng ngọt đều thốt qua giữa khe hở.
Bùi Thư Ngôn cũng không để cho Nhiễm Vũ Đồng nói quá lố, thật sự hôn cậu lâu thật lâu.
Lâu tới mức môi của Nhiễm Vũ Đồng đã bắt đầu thấy tê dại nhưng vẫn không nỡ buông người ta ra, vì vậy mới bảo anh đổi chỗ khác rồi hôn tiếp.
"Đổi chỗ nào?"
Bùi Thư Ngôn đổi một tư thế, hẩy hẩy eo về phía trước.
"Anh đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa."
Nhiễm Vũ Đồng đè bờ vai rộng của anh lại, hai tai không tự chủ được nóng lên.
"Em là bệnh nhân đó, bây giờ anh không thể để sắc dục làm mờ tâm trí được."
"Vậy khi nào thì mới mờ được?" Bùi Thư Ngôn hỏi tiếp.
"Có sao thì cũng phải đợi---"
Cốc cốc.
Hai tiếng gõ cửa vừa ngắn vừa nhanh vang lên, cắt ngang câu trả lời của Nhiễm Vũ Đồng.
Bùi Thư Ngôn thở dài một hơi vô cùng tiếc nuối, không khỏi nghi ngờ có khi nào ba vợ lắp camera trong phòng bệnh này hay không.
Nhưng mà tuyến thời gian của người lớn tuổi lúc nào cũng thế này cả, theo lời của họ thì từ trước tám giờ mới gọi là "sáng sớm", còn sau chín giờ thì đã tính là "giữa trưa" rồi.
Bùi Thư Ngôn than thở trong lòng đêm xuân sao mà ngắn ngủi, ngày lại dài thế này, không chút tình nguyện ngồi dậy.
Sau khi xuống giường còn không quên cài lại nút áo của mình cho đàng hoàng, xong rồi còn đi qua giũ loạn chăn đệm của cái giường còn lại.
Mới vừa hôn môi với con trai người ta xong nên tự dưng Bùi Thư Ngôn thấy hơi chột dạ.
Anh bày ra vẻ bề ngoài trầm ổn, lễ phép của hằng ngày, đứng yên tại chỗ lấy lại tinh thần một chút rồi mới không nhanh không chậm mở cửa ra.
"(Chào) Chú---"
Anh phanh vội lại, chữ "Chào" vẫn còn kẹt lại trong cổ họng.
"Ôi xời, không cần phải khách sáo vậy đâu."
Ôn Nam đứng ngoài cửa, ngửa mặt lên nói.
"Sao cậu lại tới đây rồi."
Bị người khác làm phiền thì lẽ ra là phải không vui, thế nhưng nếu đối phương là Ôn Nam thì ngược lại là rất vui.
Nhất là khi Ôn Nam đặt ầm cái balo trị giá năm chữ số của mình xuống trước mặt của Nhiễm Vũ Đồng.
"Lộc nhung khô thái lát, nấm truffle cao cấp, nhân sâm núi 30 năm tuổi, tớ đã hỏi bác sĩ gia đình rồi, ông ấy bảo mấy món này đều là đồ đại bổ á." Ôn Nam chất một đống hộp quà vàng óng ánh lên thành một hàng, không chút do dự quan tâm tới lui: "Để tớ pha cho cậu một ly nước uống nha."
"Cảm ơn, nhưng mà bây giờ em ấy chỉ có thể ăn đồ thanh đạm mà thôi."
Bùi Thư Ngôn đứng cách đó không xa, cũng không phải gọi là từ chối hẳn nói: "Nhưng mà có thể giữ lại đợi đến sau khi em ấy xuất viện thì dùng."
Người đàn ông mặt không chút cảm xúc đứng tựa vào cửa sổ, dù cho ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang không vui.
Chỉ có Nhiễm Vũ Đồng mới biết, Bùi Thư Ngôn trong trạng thái này đã là cố hết sức để bày tỏ vẻ thân thiện của