Yêu sếp nhất.
Khưu Niệm Vân chặt mía rầm rầm trong nhà bếp, Nhiễm Vũ Đồng thì quang minh chính đại dính nhớp lấy nhau với Bùi Thư Ngôn ngoài phòng khách.
Người kia lúc này đang vỗ nhè nhẹ lên cái lưng còn run run của người trong lòng, vừa vỗ về vừa dỗ dành: "Đừng sợ nha, đừng sợ."
Khưu Niệm Vân đang vịn cái máy ép, mới đầu nghe thấy động tĩnh thì không có phản ứng gì.
Nhưng mà lát sau mới như kiểu vừa hạ quyết tâm, khó khăn ngó ngó đầu ra sau.
?
Bà thấy được gì rồi?
Hay cho một đôi uyên ương số khổ vừa mới thoát nạn!
Bà mờ mịt, bà hoang mang, bà khó hiểu, bà khâm phục.
Thằng con nhà mình giống ai vậy trời, sao mà có thể nắm thóp được con trai người ta tới được nước này vậy?
"A Bùi có muốn ăn tuyết lê mía ngọt lạnh không con?"
Khưu Niệm Vân cũng không hiểu sao tự dưng thấy hơi áy náy, ló người ra khỏi nhà bếp: "Muốn ăn thì để cô ướp lạnh cho con, vừa hay làm tráng miệng sau bữa ăn luôn."
Bùi Thư Ngôn khẽ lắc đầu: "Cô không cần phiền---"
"Muốn ăn." Nhiễm Vũ Đồng vô cùng đáng thương níu níu ngón tay của Bùi Thư Ngôn: "Em muốn ăn."
Khưu Niệm Vân còn chưa kịp phản bác thì con rể tốt đã trả lời thay bà rồi: "Trước khi tái khám em không được chạm vào mấy món chua, cay, sống, lạnh, ráng chịu thèm một chút, phải nghe lời của bác sĩ."
Giọng của Bùi Thư Ngôn dịu dàng bao nhiêu thì lời nói ra cứng rắn, nghiêm minh bấy nhiêu, Khưu Niệm Vân chui lại vào phòng bếp cười cười, tốt thật, đúng là đỡ lo.
Tới giờ đi ngủ thì cũng không cần Khưu Niệm Vân phải nhắc, dù cho thằng con mình vẫn còn đang chui rúc trên sofa say sưa coi phim thì một đứa ngoan ngoãn khác cũng có thể đúng giờ dỗ nó về phòng.
"Cô Vân ạ, để con lên đó dỗ Đồng Đồng ngủ trước rồi lát nữa xuống đây với cô ạ."
Bùi Thư Ngôn có nửa ý là thành thật báo cáo, nửa ý khác là ẩn giấu ý đồ khác, chỉ một câu nói thôi mà đã có cả trăm tầng ý, đúng là trình độ rất cao.
"Không cần đâu." Khưu Niệm Vân lại dính chắc chiêu này, tâm trạng cực kì tốt nói: "Trong đám trẻ này cô tin con nhất đó, bé Nhiễm yêu đương với con thì cô cũng không có gì để dặn riêng con cả."
Bùi Thư Ngôn điềm đạm cong cong mắt, lùi ra sâu một bước rồi cúi người xuống thật trịnh trọng với Khưu Niệm Vân.
"Cô Vân, con sẽ mãi mãi đối xử tốt với Đồng Đồng ạ."
Khưu Niệm Vân vừa thấy cảm động vừa thấy ê hết cả răng, sau cùng mới xoắn suýt giữ lấy tay của Bùi Thư Ngôn: "Lần sau hẵng gọi mẹ đi, còn chưa kịp chuẩn bị lì xì nữa..."
-
"Rồi sao nữa? Mẹ em thả anh vào đây vậy luôn hả?"
Nhiễm Vũ Đồng nằm trong khuỷu tay của Bùi Thư Ngôn, thoải mái dụi dụi vào trong lòng của người ta.
"Không bảo anh đi." Bùi Thư Ngôn lém lĩnh nhướn nhướn mày: "Nhưng cũng ngầm đồng ý là có thể ở lại."
"Đỉnh thiệt á." Nhiễm Vũ Đồng giơ ngón cái với Bùi Thư Ngôn: "Hôm qua còn đang lén lút yêu đương vụng trộm mà hôm nay đã được đăng đường nhập thất rồi, đây là hiệu suất làm việc sau khi tốt nghiệp của anh trai em sao?"
Bùi Thư Ngôn yên lặng cười cười, nghe Nhiễm Vũ Đồng nói tiếp: "Mới ra nước ngoài bốn năm đã đủ tiền trả hết một lượt nhà ở thành phố A rồi.
Chức quản lý bộ phận người ta phải phấn đấu cả nửa đời người mới có được thì người nào đó nhậm chức lên thẳng luôn, nghe anh chỉ mất có nửa năm để thi đậu CFA hả, có cần đỉnh vậy không dạ? Có thể dạy em với được hem?"
Bùi Thư Ngôn sửng sốt: "Nghe ai bảo đấy?"
"Chu Dục." Nhiễm Vũ Đồng thò một tay ra mò lấy điện thoại dưới gối.
"Hồi lúc em xuất viện mới phát hiện ra Chu Dục kết bạn Wechat với em."
Thấy trong mắt Bùi Thư Ngôn lộ ra vẻ mờ mịt nên Nhiễm Vũ Đồng mới cười hì hì giải thích: "Ờ quên nói cho anh biết, sau khi em chia tay anh thì cũng xoá kết bạn với Chu Dục luôn rồi."
Lúc này Bùi Thư Ngôn mới bừng tỉnh đại ngộ, cũng không giận dỗi gì chỉ thơm chụt cậu một cái.
"Chu Dục nói gì rồi?" Bùi Thư Ngôn nheo mắt lại hỏi.
"Đầu tiên là hỏi thăm về chuyện em bị thương, sau đó là bày tỏ nỗi oán giận khi mình bị "liên can", cuối cùng thì vẫn theo phe anh, bảo em là theo anh kiểu gì cũng tốt, khen cho anh một màn ngất trời luôn."
"Thế em thì sao?" Bùi Thư Ngôn nói thẳng vào trọng điểm: "Em có nghe theo không?"
"Tất nhiên là em nghe theo rồi, em còn liên tục cổ vũ phụ hoạ nữa cơ.
Em bảo con đường thành công của anh thì nhanh đó, chỉ có theo đuổi em là hơi chậm thôi..."
Nhiễm Vũ Đồng vui vẻ líu a líu rít bên tai của Bùi Thư Ngôn, đa số thời gian Bùi Thư Ngôn chỉ đều yên lặng nghe vậy thôi, thỉnh thoảng cũng bị cậu chọc cho bật cười thoải mái rồi lại nói thêm mấy câu ngon ngọt.
Hai người cứ như quay lại thời thanh xuân vô ưu vô lo, vào một đêm hè nọ khó khăn lắm mới năn nỉ được mẹ mình cho ngủ lại nhà Bùi Thư Ngôn, hai người họ cũng hạnh phúc đùa giỡn nhau, tâm tình mơ mộng giống thế này.
Nhưng mà cũng có một chút không giống.
Khi đó giữa làn da dính chặt vào nhau của hai người họ còn cách hai lớp áo ngủ.
-
Ngày tái khám hai tuần sau vừa hay kịp vào ngày thứ sáu, Bùi Thư Ngôn xin nghỉ một ngày, ngồi ngay ngắn nghiêm túc y hệt học sinh tiểu học trong phòng khám với bác sĩ chuyên gia.
"Bé Nhiễm! Con nhìn kìa!"
Khưu Niệm Vân với Nhiễm Vũ Đồng đang đứng sóng vai ngoài hành lang đợi, bà vừa ăn kem vừa kéo kéo tay của con trai.
"Nhìn anh con kìa, ngoan ghê á."
Nhiễm Vũ Đồng si mê nhìn theo bóng lưng của Bùi Thư Ngôn, ngoài miệng cũng "ừa" một tiếng hùa thoe Khưu Niệm Vân.
"Mẹ nói coi, con thân là đương sự, mẹ thân là mẹ của đương sự mà hai mẹ con mình lại trốn ngoài đây có phải không hay lắm không?"
"Có gì đâu mà không hay." Khưu Niệm Vân giơ muỗng lên nói: "Mấy ông bác sĩ lớn tuổi này hay nói dông dài lắm, còn không bằng đợi anh con nghe xong rồi tổng kết lại ý chính cho hai mẹ con mình."
Ngoài phòng khám có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ầm ĩ với nhau, bởi vì xung quanh rất yên tĩnh nên bên này ồn hơn hẳn.
Vừa lúc có mấy bệnh nhân đang đứng chờ, lúc người nhà vừa mới nhăn mày lại thì có một cậu trai trông có vẻ lớn hơn một chút chạy từ xa xa kia qua đây.
Cậu ta dán ngón trỏ bên môi, trông như một ông cụ non dẫn theo một đám lít nhít này rời đi.
"Có phải bây giờ mẹ đã cực kì yên tâm rồi không." Nhiễm Vũ Đồng thấy thế thì bỗng dưng hỏi.
"Phải đó, thật ra có anh con trông thì mẹ đã muốn đi từ tuần trước rồi." Khưu Niệm Vân nhìn theo đứa trẻ dẫn đầu kia, trong mắt đầy ý cười nói: "Không phải