Vương Vũ Thần xuống hầm lấy xe với tâm trạng vui vẻ gần như có thể cất tiếng ca....!nhưng phải giữ hình tượng.
Nhưng rồi, nụ cười anh nhanh chóng vụt tắt...Trình Tử Y vừa nhìn thấy anh đã nhanh chân chạy tới sờ soạn loạn cả lên.
- " Vũ Thần, anh không khỏe ở đâu sao?...!-"
- " Châu Dương đâu.? Sao lại để anh tới đây một mình thế này?....!Để em tìm cho anh một thư kí mới."
Vương Vũ Thần lạnh lùng kéo tay mình ra rồi lùi về sau.
- " Trình tiểu thư lo lắng nhiều rồi, người của tôi do tôi quản...!cô có việc gì thì cứ đi đi...!Cứ coi tôi như không khí là được."
Trình Tử Y càng xấn lại nhưng vẫn bị anh né.
- " Vũ Thần, anh hiểu nhầm ý em rồi..
em không có ý muốn quản thúc anh đâu...!Anh đừng giận người ta mà."
Tư Hạ đứng ở xa từ lâu đã nhanh chóng bắt sóng hết mọi chuyện, cô nghĩ thầm ( Lại là cô gái hôm trước sao?...!Để tôi giúp anh một lần)
Tư Hạ đi tới với nụ cười rất tươi.
- " Vũ Thần, có chuyện gì vậy?."
Vương Vũ Thần cũng nhanh chóng phối hợp, anh cười yêu chiều ôm lấy eo cô.
- " Không có gì đâu, chúng ta đi thôi."
Trình Tử Y đứng đó ôm hận ( Nụ cười, ánh mắt thân xác của Vũ Thần chỉ được phép thuộc về tôi thôi...!nhất định tôi sẽ bóc trần bộ mặt thật của cô cho anh ấy thấy.)
Vương Vũ Thần nhanh chóng lái xe ra khỏi bệnh viện.
Từ khi ngồi lên xe Tư Hạ không nói nửa lời, cũng không thèm nhìn anh.
Vương Vũ Thần nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
- " Hạ Hạ, em....giận anh sao?."
Tư Hạ khẽ nhếch mép.
- " Vương tổng, tôi khuyên anh không nên bồng bột như thế này...!anh lại đặt bàn tay của vợ mình lên chỗ mà thanh mai trúc mã của anh vừa hôn lên sao?."
Vương Vũ Thần nhìn xuống, quả thật...!có một vết son đỏ chót...!anh luống cuống.
- " Hạ Hạ...!em...!đừng hiểu lầm...!anh với cô ta không có gì với nhau cả."
Tư Hạ không quan tâm lắm, cô chống cằm tựa vào cửa sổ, đôi mắt