Ngày hôm sau cô cùng Vương Vũ Thần ngồi máy bay về thành phố P.
Lần này cũng đi máy bay nhưng là khoang hạng thương gia....Vương Vũ Thần cố ý bao trọn khoang vì sợ cô cảm thấy không thoải mái với cả bản thân anh cũng không thích nhiều người.
Tuy đổi chỗ nhưng Tư Hạ cũng không thích thú cho lắm, dù sao cô cũng là tiểu thư của Từ gia, không ít lần được ngồi vé hạng này, dù được phục vụ cẩn thận hơn cũng chẳng làm cô phấn khích.
Vương Vũ Thần mặc thoải mái, suốt chuyến bay anh lo đọc tài liệu, chỉ khi đến giờ ăn anh mới chủ động gọi món cho cô.
Còn Tư Hạ cũng chẳng khá khẩm hơn, cô ăn xong rồi lăn ra ngủ, máy bay hạ cánh mới choàng tỉnh dậy.
- " Em tỉnh rồi sao?."
Cô ngồi dậy dụi mắt.
- " Tới nơi chưa?."
Vương Vũ Thần đứng dậy.
- " Đi thôi."
Tư Hạ lẽo đẽo theo anh đi xuống, ánh mặt trời đã chiếu tới đỉnh đầu.
Cô nheo mắt nhìn xung quanh...Thấy cô chưa bước tới Vương Vũ Thần ngoảnh lại,...!anh sững người nhìn cô gái bé nhỏ đang mỉm cười trong nắng, đột nhiên làm anh nhớ tới hình ảnh tối hôm đó cô bước xuống khỏi trực thăng, mái tóc bay phấp phới,...!cứ như là nhân vật nguyên mẫu trong trí tưởng tượng của anh bước ra vậy...!say đắm vô cùng.
Lúc này Tư Hạ chay về phía anh.
- " Sếp Vương, chúng ta đi thôi."
Họ bắt taxi tới khách sạn, Vương Vũ Thần chỉ thuê một phòng, Tư Hạ mặt mũi hờn giận đi vào thang máy cùng anh.
Vương Vũ Thần không nhịn được mà trêu chọc.
- " Sao vậy?...!Không muốn ở cùng anh sao?."
Tư Hạ nhìn anh không đáp, chính cô cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Vương Vũ Thần đứng lùi xuống cạnh cô rồi ôn tồn nói.
- " Chúng ta đã tới thành phố P rồi, đây là đất của Hoa Vương, tai mắt của nhà họ Vương rất nhiều....!nếu không cẩn thận, sớm muộn gì chúng ta cũng bị bại lộ....!Nên tránh rắc rối thì hơn.".
Khuôn mặt Tư Hạ giãn ra một chút.
Tuy không phải là giận anh nhưng được anh dỗ dành cũng làm cô đỡ khó chịu hơn.
Ngay lúc này thang máy mở ra, một đám người từ bên ngoài chen chúc đi vào.
Theo bản năng, Vương Vũ Thần dùng tay