Âu Dương Bắc Đại nhìn cuốn sổ, dường như ông cũng nhận ra nó, bàn tay ông run run nhận lấy quyển sổ từ anh.
Vương Vũ Thần đưa được quyển sổ tới tận tay ông như di nguyện của mẹ, trong lòng anh cũng nhẹ nhõm phần nào.
Đột nhiên Âu Dương Bắc Đại cất lời.
- " Con lựa chọn đánh cược tính mạng...!chỉ vì muốn đưa thứ này cho ta thôi sao?."
Vương Vũ Thần lặng đi một chút rồi nói.
- " Cuộc đời của tôi chỉ có 2 mục tiêu, thực hiện di nguyện của mẹ là điều phải ưu tiên hàng đầu...!Sau khi xong việc này...!tôi mới có thể thực hiện mục tiêu thứ 2."
Nói xong anh quay lưng rời đi.
Nhưng Âu Dương Bắc Đại lại cất lời giữ chân anh.
- " Từ khi gặp mẹ của con, ta đã chẳng thể phải lòng ai khác nữa..
cho nên ta không vợ không con...bây giờ con về với ta đi, làm Âu Dương thiếu...!Tất cả mọi tài sản của ta sẽ do con tiếp quản."
Vương Vũ Thần dừng bước cười lạnh, anh nghiêng đầu về sau.
- " Âu Dương tổng, thật xin lỗi ông....!tôi họ Vương,...!sau này cũng sẽ mãi là họ Vương...!Tất nhiên không phải vì ông ta...!mà là vì người mẹ quá cố của tôi...!bà ấy mang họ Vương."
Nói xong anh không lưỡng lự mà bước tiếp nhưng Âu Dương Bắc Đại lại nói tiếp.
- " Nếu nhất thời con không thể chấp nhận người cha này...!ta có thể chờ con đổi ý...!Nhưng tình cảnh của con bây giờ....!Để ta cho con một điểm tựa vững chắc.."
Vương Vũ Thần cau mày quay lại.
- " Điểm tựa?."
Âu Dương Bắc Đại tiến tới vài bước.
- " Chỉ cần con kết hôn với Nhan tiểu thư của Nhan thị...!cùng với sự giúp sức của Âu Dương thị...!thế lực của con sẽ lớn mạnh bậc nhất nước A này...!Sau đó việc đánh đổ Hoa Vương chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."
Vương Vũ Thần nghe xong liền nở một nụ cười bạc bẽo.
- " Thì ra hôn nhân đối với các người có ý nghĩa như vậy....!Nhưng thật xin lỗi...!tôi chỉ muốn tìm một thế giới bình yên của riêng mình chứ không cần một chiến hữu để cùng đi chiến tranh."
Nói xong anh lại nhanh chân bước đi...!nhưng dường như nhớ ra điều gì đó anh...!liền quay lại nhìn Âu Dương Bắc Đại.
- " Âu