Từ Tư Hạ ngồi thẫn thờ trong phòng, cô ngồi tựa vào ghế còn ánh mắt thì không thể rời khỏi bản hợp đồng trên bàn.
Lúc này An Tâm từ bên ngoài đi vào, giọng nói của cô vẫn tinh nghịch như mọi ngày, vẫn không quên chọc cô.
- " Mỹ nữ, cậu sao vậy? Nhìn mặt cậu cứ như kiểu sắp cho bọn tớ ăn cỗ rồi vậy."
Tư Hạ có chút bất ngờ nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi mà chỉ khẽ thở dài.
An Tâm tiến lại, đưa mắt nhìn đống giấy tờ trên bàn, đôi mắt cô vừa lướt qua thì trợn tròn ngay lập tức, giọng nói cũng mang vẻ bất ngờ tột độ.
- " Tư Hạ, không phải chứ?."
An Tâm đưa mắt nhìn Tư Hạ, một tay che đi khuôn miệng đang há rộng tới mức có thể nuốt trôi trâu của mình.
Tư Hạ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn về phía An Tâm rồi khẽ gật đầu.
"Đúng rồi đấy, tình cảnh của tôi đang giống như cậu thấy đấy...."
An Tâm đánh mạnh vào vai cô một cái.
- " Trời ơi, cái miệng của mình đúng là linh nghiệm...!Sau này tôi có nên mở trung tâm se duyên để kiếm thêm thu nhập không ta?."
Cho đến khi Tư Hạ lườm một cái thì An Tâm mới chịu dứt dòng suy nghĩ.
An Tâm khẽ ho nhẹ để lấy lại dáng vẻ bình thản.
- " Vậy cậu định tính sao?."
Từ Tư Hạ phũ phàng buông ra vài câu.
- " Tôi đang suy nghĩ."
Nghe tới đây, hình tượng bình thản của An Tâm nhanh chóng sụp đổ, cô đánh mạnh vào vai Tư Hạ lần nữa.
- " Cậu còn suy nghĩ gì nữa, Cả cái thành phố này còn ai tốt hơn Vương Vũ Thần nữa? Vừa đẹp trai, cao ráo sáng sủa vừa nhiều tiền, trẻ tuổi tài giỏi, bao nhiêu người phụ nữ muốn anh ta để mắt tới còn không được."
Tư Hạ cau mày nghĩ tới dáng vẻ thất thường của Vương Vũ Thần.
- " Anh ta sáng sủa...!tối cũng sủa...!có khi còn hay cắn bậy nữa!."
An Tâm nhìn Tư Hạ mà không khỏi rùng mình, cô cẩn thận nhả ra từng chữ qua kẽ răng.
- " Mĩ nữ, cậu ghét anh ta tới vậy sao?."
Lúc này Tư Hạ mới nhận ra lời nói của bản thân có hơi nhập vai, cô cười ngượng.
- " Trông tớ...!lúc này đang giống ghét anh ta lắm sao?."
An Tâm thuận thế, khuôn mặt vẫn diễn nét sợ sệt...
- " Đúng vậy,...!là ghét rất đậm sâu."
Nhưng lúc này điện thoại cô reo lên cắt ngang vở kịch.
An Tâm cũng rời đi ngay sau đó.
Tư Hạ cầm điện thoại lên có chút do dự nhưng vẫn quyết định nghe máy.
Đường dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- " Alo, Tiểu Hạ, sao lâu vậy con mới nghe máy?"
Tư Hạ ấp ung, không biêt phải trả lời thế nào thì bên kia lại nói tiếp.
- " Mấy ngày nay sao không liên lạc được với con vậy?..."
Từ Tư Hạ nhẹ giọng đáp lại.
- " Mẹ..! Dạo này ở bệnh viện hơi nhiều việc nên con..."
Chưa để cô nói hết câu thì bà Từ đã cướp lời.
- " Bận gì thì bận nhưng cuối tuần này con nhất định phải về nhà đấy."
Cô biết rõ mẹ mình đang nói về