Sau khi Trình Tử Y bị bảo vệ lôi đi, Châu Dương quay lại nhìn Tư Hạ.
-" Bác sĩ Từ, xin lỗi vì đã để cô vướng vào những rắc rối này."
Tư Hạ bất ngờ trước câu nói của anh, cô chỉ kịp cười trừ rồi xua tay.
-" Thư kí Châu, anh quá lời rồi, dù sao đây cũng đâu phải lỗi của anh...!anh đâu cần phải xin lỗi."
-" Tôi xin lỗi vì đã không thể bảo vệ tốt cho cô....Trước đó Vương tổng đã căn dặn tôi rất kĩ về điều này...!Nếu cô gặp vấn đề gì...!tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cậu ấy."
Tư Hạ vô thức nhìn về phía anh, trái tim cô cảm thấy thật ấm áp ....!cô đột nhiên cảm thấy thật áy náy...!Có vẻ như anh ấy đã làm rất nhiều việc vì cô.
Châu Dương khẽ cất lời làm Tư Hạ thoát khỏi dòng suy nghĩ.
-" Bác sĩ Từ, nhờ cô chăm sóc Vương tổng,..
tôi về phòng đây."
......................
Châu Dương khập khễnh đi về phòng của mình.
Vừa mở cửa ra, trong phòng đã có một người đàn ông mặc vest đang đứng hướng mắt ra ngoài, chờ anh.
Châu Dương không hốt hoảng, anh đóng cửa cẩn thận rồi đi vào, anh đi tới ngồi lên giường cùng hướng nhìn với người đàn ông.
Sau khi anh yên vị, Người đàn ông cất lời trước.
-" Vết thương của cậu sao rồi?".
Châu Dương bắt nhịp với cuộc trò chuyện bằng sắc thái lạnh lùng.
-" Nhẹ thôi."
-" Còn Vũ Thần?"
-" Đang hôn mê."
-" Khi nào mới tỉnh?."
-" Không rõ.."
-" Vậy ...!kế hoạch của chúng ta..??".
-" ...!Bắt đầu đi."
-" Cậu tự quyết định như vậy....!liệu sau này có gánh nổi hậu quả không?".
Châu Dương lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
-" Không cần ông đe dọa...!tôi tự biết chừng mực của mình."
Người đàn ông cũng không nói gì thêm, sau khi nhận được câu trả lời, ông ta ra khỏi phòng rồi rời đi nhanh như một làn khói.
Châu Dương ngồi lặng trong phòng tập trung suy nghĩ, ánh mắt của anh như đôi mắt của chim ưng đầy sát khí.
Cho đến khi cơ thể anh bị vồ lấy anh mới sực tỉnh.
An Tâm vui vẻ cười tươi như hoa ôm lấy cổ anh.
-" Anh đang nghĩ gì vậy?."
Vừa nhìn thấy cô,