Dịch: Duẩn Duẩn
"Cô ấy tới rồi." Kim Tú Viên chỉ tay ra phía con đường nhỏ nằm trong vườn hoa.
Phạm Ca nheo mắt nhìn ra xa theo hướng tay của chị ấy. Ở xa xa cuối con đường, có một bóng người thon dài mặc quần áo màu nhạt đang trò chuyện với anh bảo vệ gác cổng.
"Phạm Ca à, trong khoảng thời gian em ở Brunei, chị đã tổ chức một buổi phỏng vấn đặc biệt. Cuối cùng cũng đã chọn được một trong số hai mươi sáu thí sinh còn lại, và chị nghĩ người này có thể giúp được em."
"Cô ấy tên Tần Diểu Diểu, hai mươi năm tuổi, là sinh viên tốt nghiệp Khoa Tâm lý học. Vừa mới rời khỏi ghế nhà trường một năm đã thành công làm một đứa bé mắc chứng tự kỷ mở miệng nói chuyện. Em biết cô ấy làm cách nào để đứa bé kia nói chuyện không? Ngày nào cô ấy cũng lải nhải không ngừng trước mặt đứa bé ấy, cho đến một ngày đứa bé ấy không nhịn nổi nữa phải ra sức bày tỏ, càu nhàu, Chị này, chị phiền chết đi được."
"Tần Diểu Diểu là người không nổi trội gì nhất trong số hai mươi sáu thí sinh có học vấn cao học, hai mươi năm người còn lại đều tốt nghiệp ở một trường Đại học có tiếng. Nhưng ngược lại cô ấy lại là người tự tin nhất."
Bóng dáng kia vượt qua cánh cửa sắt khắc hình hoa sơn trà, đang đi từng bước một về phía cô. Ánh nắng sớm rơi trên quần áo màu nhạt của cô ấy, sáng đến chói mắt, nhìn từ xa chỉ thấy một hình bóng mờ nhạt.
"Sau nửa tiếng phỏng vấn, chị chỉ vừa ý mỗi cô ấy." Ánh mắt Kim Tú Viên cũng rơi vào bóng người mờ nhạt đó: "Em biết tại sao chị lại chọn cô ấy không? Bởi vì trong hai mươi sáu con người, chỉ có mình cô ấy đến là vì cô gái tên Phạm Ca."
Giọng Kim Tú Viên như mang theo chút giễu cợt: "Hôm đó, những người tới phỏng vấn đều đã qua vòng tuyển chọn kỹ lưỡng. Họ đều là người có tuổi tác xấp xỉ với Phạm Ca, là người lanh lẹ hoạt bát, có thể nói chuyện phiếm với Phạm Ca về phim ảnh và du lịch cũng như có thể đi dạo phố cùng cô ấy. Mỗi khi Phạm Ca cần làm chuyện gì thì các cô ấy phải đưa ra một lời đề nghị nhanh chóng và thoải mái nhất cho Phạm Ca."
"Thế mà, những cô nàng được gọi là Nhà tâm lý học tương lại ấy lại ăn mặc quá lố khi đến phỏng vấn. Vì họ biết một trong số những người phỏng vấn họ là Ôn công tử của Tứ đại gia tộc Hồng Kông. Tiếc là Ôn công tử không hề có mặt trong buổi phỏng vấn như họ đã tưởng. Trong số những cô gái hợm hĩnh ấy chỉ có mình Tần Diểu Diểu là ăn mặc chất phác và giản dị nhất."
"Phạm Ca, để chị kể cho em một câu chuyện nhỏ về Tổng thống Putin và Cựu tổng thống Yeltsin. Vào thời điểm đó, Putin vẫn còn đang là một sĩ quan có quân hàm không cao phò trợ bên cạnh Tổng thống Nga lúc bấy giờ là Yeltsin. Trong một chuyến đi săn lợn rừng, đương lúc mọi người đang cùng ngồi vào bàn ăn lót dạ ngoài trời, thì đúng lúc đó đã xảy ra một tình huống oái ăm không lường trước được: Một con lợn rừng khổng lồ bỗng dưng từ đâu nhảy xổ ra, đứng nhìn trừng trừng vào Tổng thống Nga. Trong cơn hoảng loạn, ông Yeltsin luống cuống đánh rơi cả mắt kính. Đương lúc những người tùy tùng nháo nhào đổ xô xuống gầm bàn, nửa như muốn trốn họa lợn rừng, nửa như muốn tìm kính cho Tổng thống thì chỉ có một mình Putin đứng đó nổ súng bắn chết nó. Sau này, những người tìm kính mới giải thích rằng con lợn rừng khi ấy cách họ một khoảng rất xa, dựa theo phán đoán thông thường sẽ không phải là mối uy hiếp đối với họ. Về sau, Yeltsin đã chỉ định Putin làm người kế vị nhiệm kỳ tiếp theo của của mình. Khi đó rất nhiều người đồn rằng ông ta đưa ra quyết định đó là vì câu chuyện trên."
"Dựa theo góc độ Tâm lý học mà nói, con lợn rừng xuất hiện lúc đó chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng." Kim Tú Viên thanh thanh giọng nói: "Hôm đó, chị đã dựa theo câu chuyện này rồi thêm mắm dặm muối kể cho mấy cô nàng ấy nghe. Mấy cô gái ấy cũng không tỏ vẻ mất mát ra mặt khi không nhìn thấy Ôn tiên sinh. Hơn nữa đối đáp cũng vô cùng trôi chảy, biểu hiện rất có chuẩn mực. Sau đó chị bảo các cô ấy viết năm mươi chữ giới thiệu về bản thân trong năm phút. Nhân lúc các cô ấy đang viết, chị gọi trợ lý của chị vào, thông báo với mọi người rằng Ôn tiên sinh sẽ có mặt ở đây trong vòng ba phút nữa."
"Em đoán xem kết quả thế nào? Trong vòng ba phút đó các cô gái chỉ ngồi sửa sang lại vẻ ngoài của mình. Xem xem lông mi giả đã rụng hay chưa, tóc tai có bị rối hay không, liếc nhìn xem quần áo của mấy cô gái khác có vượt trội quyến rũ hơn mình hay không. Ba phút sau, Ôn tiên sinh tiến vào, nhưng đó chỉ là một Ôn tiên sinh hờ mà thôi. Mấy cô gái đó lập tức làm vẻ mặt nghi hoặc, suy tư, mất mát, cuối cùng thời gian còn dư lại cũng chẳng để họ viết đủ năm mươi chữ hoàn chỉnh trong bài giới thiệu của mình."
"Chị nghĩ chắc trong lòng mấy cô nàng lúc đó đang an ủi số mình quá hưởng đây mà, dù sao cũng chỉ là viết giới thiệu thôi không phải sao? Có gì đâu, còn cơ hội thể hiện ở vòng sau mà lo gì." Kim Tú Viên thở dài một tiếng: "Nhưng mấy cô nàng đó đâu biết, đó lại chính là vòng phỏng vấn duy nhất. Và đương nhiên bọn họ chẳng có cơ hội nào để thể hiện. Cuối cùng trong buổi phỏng vấn chỉ có một người duy nhất viết xong năm mươi chữ giới thiệu về bản thân mình, đó là Tẩn Diểu Diểu. Cô ấy đã được chị và mấy thầy hướng dẫn thông qua."
"Chị nghĩ, có lẽ chính cái bằng tốt nghiệp từ khoa Tâm lý học đã đem lại thói tự mãn, kiêu ngạo và luôn cho mình là giỏi của mấy cô nàng hợp hĩnh ấy? Và chắc có lẽ sau này họ sẽ tìm người bạn đời của mình dựa trên ánh hào quang ấy, bởi dù sao trong tay họ cũng có một chiếc thẻ lợi thế cơ mà. Thật ra thì làm vậy không công bằng với họ lắm, nhưng họ phải hiểu rằng, nếu không có chút hứng thú nào, thì Tâm lý học cũng chỉ nhàm chán như vũng nước đọng mà thôi." Kim Tú Viên bất đắc dĩ cười: "Chị nói này, bà Ôn của tôi. Ôn tiên sinh nhà em sức hấp dẫn đúng là không thể chối từ. Ngay cả khi đã mang trên mình cái danh chồng người ta mà cũng khiến không ít các cô em thông minh xinh đẹp thèm thuồng mà lao vào."
Cũng không phải là không có. Phạm Ca dõi mắt nhìn theo bóng người đang đi về phía mình qua tấm kính. Vào một đêm khuya khoắc nào đó không lâu trước đây, có một cô nàng thông minh xinh đẹp đã thổ lộ tình cảm với Ôn Ngôn Trăn. Cô ta nói cô ta không cần so đo danh phận, cũng không để tâm bản thân mình ở trong sáng hay ngoài tối, thậm chí còn có thể vứt bỏ đạo đức làm người của mình nữa kìa. Nhưng Ôn Ngôn Trăn không hề đồng ý. Phạm Ca cũng không biết Ôn Ngôn Trăn đã từng nhận bao nhiêu lời ám chỉ như thế trong bóng tối.
Bóng người màu nhạt dừng lại trước cửa. Vùng chí tuyến Bắc Tây Bắc đã kéo chiếc bóng ấy dài thêm, khiến nó trông thướt tha yểu điệu hơn. Ánh nắng dừng trên bóng người nhạt màu ấy, cô nàng đứng yên một chỗ, khiến phản quang của ánh mặt trời càng thêm chói lóa, làm Phạm Ca vô cùng nhức mắt.
Sau khi dừng lại chốc lát, cô ấy lại bước tiếp lên bậc thang. Sau ba bậc thang, cô ấy đứng trước mặt Phạm Ca, cách cô khoảng chừng nửa mét, mỉm cười gật đầu nhìn cô, rồi giơ tay ra, "Phạm Ca! Chào cô."
Phạm Ca dường như cảm thấy trái tim mình vừa bị ai nhéo một phát, tương tự như cảm giác tê dại mãnh liệt. Không khác gì ngón tay không cẩn thận mà chạm vào ổ điện, rồi bị giật cho đến nổi da gà.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh màu trắng bạc, gấu áo rộng được nhét vào quần bút chì màu nâu nhạt, giày đế bằng, tóc thắt bím đuôi ngựa, trang điểm nhàn nhạt, đứng ở trước mặt họ lại càng giống như một sinh viên đại học.
Cô ấy có một đôi mắt vô cùng trong trẻo. Phạm Ca rời khỏi đôi mắt đó, thu lại nụ cười bất giác nở trên khóe môi.
"Tôi xin giới thiệu rõ một chút nhé, Diểu Diểu trong tên tôi không phải là nhỏ bé, mà là chữ Diểu