Dịch: Duẩn Duẩn
Có người nói, tình yêu rất dễ làm con người ta trở nên ngu muội. Phạm Ca muốn đính chính thêm nữa, tình yêu còn khiến con người ta làm một vài chuyện mất mặt mà bản thân vốn dĩ không hề muốn. Vừa khiến bản thân khinh bỉ chính mình lại vừa mang hết sức lực ra mà làm.
Trong một tháng ấy, Ôn Ngôn Trăn phát điên làm Phạm Ca cũng phát điên theo.
Ôn công tử nhỏ cùng với mấy người bạn của mình bao nguyên cả câu lạc bộ người lớn. Các cô gái múa cột và nhảy thoát y ăn mặt diêm dúa lần lượt đứng xếp hàng trước mặt bọn họ. Không những thế bọn họ còn vung tiền như rác ở sòng bạc lớn nhất Macau, bắt các học sinh nam có hạnh kiểm tốt và học giỏi ở trưởng phải ăn mặc trang điểm như con gái, sau đó còn lột sạch quần áo của mấy bạn học nữ nổi tiếng là ngây thơ đơn thuần, ép mấy bạn ấy phải bày ra những tư thế khêu gợi rồi chụp hình lại...
Ngày nào bọn họ cũng làm mấy chuyện hạ lưu như vậy, luôn thích nói mấy lời đùa giỡn, tự cho rằng đó là tất cả vốn liếng mà bố mẹ để lại cho mình.
Hôm đó, có một cô thiếu nữ khóc lóc thảm thiết quỳ xuống trước mặt bọn họ, cầu xin bọn họ làm ơn đừng công khai hình của cô ấy. Sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, sợ là sẽ kích động đến bà ấy. Nhưng cô thiếu nữ càng cầu xin thì những tên trẻ ranh ấy lại càng suồng sã, khiến mấy cô nàng ngồi bên cạnh cười đến run rẩy cả người.
Bấy giờ, Phạm Ca không nhịn nổi nữa, lạnh lùng xoay qua nói với Ôn Ngôn Trăn, "A Trăn, cậu đừng có gây chuyện nữa. Cuối cùng cũng chỉ làm khổ bố mẹ đưa luật sư đến giải quyết!"
Ôn Ngôn Trăn tức giận ném luôn chai nước trong tay về phía cô. Ở trước mặt những người đó, cậu nắm lấy cằm cô, gằn giọng nói, "Đừng tưởng lên giường với tôi một lần là có thể quản tôi."
Lời nói của Phạm Ca hiển nhiên đã đụng đến chỗ đau của Ôn công tử. Thế là cậu vung tay lên, thông báo với mọi người, "Chúng ta đến chỗ khác chơi thôi."
Ban đêm, trên xa lộ gầm rú tiếng động cơ đốt trong. Mấy chục chiếc xe mô tô vụt qua con đường yên tĩnh như bão táp. Tiếng động cơ nổ ầm ầm như muốn xé toang bầu trời đêm sâu thẳm. Phạm Ca ngồi sau xe Ôn Ngôn Trăn, ôm chặt lấy eo anh, tiếng gió rít gào sượt qua tai cô. Chiếc váy dài mà cô đang mặc đã bị Ôn Ngôn Trăn xé rách một nửa trước khi bước lên xe, ngay cả cái mông phía dưới cũng không che nổi. Nhìn cô lúc đấy thật sự không khác gì mấy cô gái ngồi phía sau mấy chục chiếc xe khác, đều là những cô nàng lông bông vô lại.
Từ nhỏ Ôn Ngôn Trăn đã chết mê chết mệt với xe gắn máy. Vì vậy mấy người đó cũng hùa theo sở thích của anh, sưu tầm những chiếc mô tô trông dữ tợn và lóa mắt nhất để tặng anh vào dịp sinh nhật.
Thỉnh thoảng, được sự cho phép của bố mẹ, Ôn Ngôn Trăn cũng sẽ tham gia một số câu lạc bộ đua xe chính quy.
Vì vậy, tham gia cuộc đua xe phi pháp trên đường cao tốc thế này là lần đầu tiên đối với Ôn Ngôn Trăn. Tối nay, chiếc Harley nổi tiếng trứ danh ở câu lạc bộ Mỹ đã được vận chuyển về đây bằng đường hàng không, cuối cùng cũng phát huy tác dụng của nó.
Bầu trời đêm hoang dại cùng cung đường thẳng tắp đã nhanh chóng khiến một đám thiếu niên trở nên điên cuồng. Bọn họ thích thú tăng tốc, vượt qua nhau, tiếng hét vang dội sảng khoái của các chàng trai cô gái lay động trong gió đêm, biến dạng đến vặn vẹo.
Ôn Ngôn Trăn đang chuẩn bị vượt qua người thứ nhất sau mấy lần liều mạng để vọt đới điểm cuối cùng. Ôn công tử nhiệt huyết sôi trào còn muốn vẽ thêm một đường cua thật đẹp để kết thúc dứt điểm hoàn mỹ cho cuộc so tài này.
Thế nhưng, vui quá hóa buồn, trượt tay quá lố.
Một lực to lớn đã hất văng cả Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn lên trời theo hình parapol. Lúc ấy, Phạm Ca đã nhanh chóng ôm chặt lấy Ôn Ngôn Trăn trong không trung, còn nói mấy lời rất không có não:
"A Trăn, cậu sẽ không sao đâu. Đừng sợ, tớ sẽ làm đệm thịt cho cậu."
Bởi vì thời khắc này Phạm Ca vô cùng chắc chắn, mặt cô đang hướng lên trời, còn Ôn Ngôn Trăn lại hướng vào cô.
Khi đó, Phạm Ca còn mừng thầm trong lòng, may mắn là như vậy. Thật sự là không cứu chữa nổi mà. Phạm Ca than thở thở than, xem ra cô còn yêu Ôn Ngôn Trăn nhiều hơn so những gì mình tưởng tượng.
Ở giữa không trung, Phạm Ca rơi nước mắt. Không biết bố mẹ của cô mà biết cô chết rồi có đau lòng không nữa. Khoảnh khắc ấy, Phạm Ca cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại, bởi vì cô đã tha thứ cho họ.
Suốt cả tháng nay, Phạm Ca thấy trong lòng rất khó chịu. Cô gái mười bảy tuổi ngày ấy đã mất đi lần đầu tiên của mình. Thế là vô cùng hoảng hốt, len lén gọi một cuộc điện thoại tới Thái Lan. Người nhận điện thoại đúng là mẹ ruột của cô, đúng vậy, không phải là mẹ Ngôn Kiều mà cô hay gọi, bà ấy có một cái tên khác.
"Mẹ ơi." Phạm Ca nhút nhát gọi một tiếng, tự hỏi liệu mình có nên nói chuyện này cho bà ấy biết không nhỉ, sau đó tủi thân hỏi, "Mẹ ơi, con phải làm sao đây?"
Nhưng cô dừng lại cũng chỉ mới ba giây, mà có lẽ còn chưa tới ba giây.
Vậy mà mẹ của cô, không hề có chút kiên nhẫn nào đã nói một câu hết sức lạnh lùng, "Phạm Ca, nếu cô không có chuyện gì thì tôi cúp đây."
Nói xong liền cúp điện thoại thật, vọng lại đầu bên kia là một giọng nói vô vùng xa lạ.
Trên đời này nào có người mẹ nào như thế chứ? Lúc ấy Phạm Ca cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cơ thể bị hất văng lên không trung, suy nghĩ lại càng rõ ràng. Phạm Ca nghĩ, cô lại muốn tha thứ cho mẹ mình rồi, nếu không sau này không chừng cũng chẳng còn cơ hội để nói nữa. Phạm Ca tự an ủi mình rằng, chắc hẳn là bố mẹ rất áy náy với cô? Vì áy náy nên mới không dám tới gặp cô nhỉ. Phạm Ca nghe nói bọn họ đã cầm rất nhiều tiền của Ôn gia, mà làm vậy thì có khác nào buôn bán con gái mình đâu chứ, vậy nên lúc đó trong lòng họ cũng thấy khó chịu phải không.
Sau khi nặng nề rơi xuống đất, Phạm Ca bị choáng một lúc, không nhìn thấy ánh sáng gì cả. Ôn công tử nóng nảy hét lên, "Lạc Phạm Ca, đứng lên ngay, đừng có mà nằm đó giả chết."
Phạm Ca rất ghét Ôn Ngôn Trăn mỗi khi gọi tên cô, suốt ngày gọi cả tên lẫn họ của cô ra. Mà Phạm Ca không thích bị gọi như vậy chút nào, nghe giống như là đang cười nhạo cô ấy.
Phạm Ca nhúc nhích cơ thể, muốn bò dậy từ đống lốp xe, nhưng vừa mới khẽ di chuyển đã cảm thấy một chất lỏng âm ấm chảy xuống từ cơ thể mình, siết chặt trái tim cô đến đau đớn. Cả đời này cô cũng chưa từng trải qua nỗi đau nào như vậy.
Chắc chắn là cô sắp chết rồi.
Phạm Ca ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã: A Trăn, tớ nghĩ tớ sắp chết rồi.
Mấy chục người vây lại ôm cánh tay cười khùng khục, mấy tên con trai thì cười rất thiếu đòn, còn mấy cô gái thì vẫn điệu cười ra vẻ phong tình như cũ.
Có một chất dịch nhầy nhầy dính trên bắp đùi trong của cô, rất không thoải mái. Theo bản năng, Phạm Ca đưa tay đến chỗ nhớp nhúa đang trào ra ấy.
Vừa mới chạm vào, một tay toàn là máu. Phạm Ca xòe bàn tay đầy máu của mình ra, bi thảm nói: A Trăn, cậu nhìn xem, tớ thật sự sắp chết rồi.
Thật lòng mà nói Phạm Ca không muốn chết vào lúc này chút nào, bởi cô biết mấy cô gái ở đây đều rất kết Ôn Ngôn Trăn. Cô nghĩ, hầu hết những cô gái này thích Ôn Ngôn Trăn là vì thân phận của anh chứ không phải vì bất cứ thứ gì hết. Cho dù Ôn công tử có một khuôn mặt đẹp thật đấy nhưng dáng người của anh thì...
Các cô gái đều thích những chàng trai có vóc người cao lớn không phải sao, nhưng Ôn Ngôn Trăn rõ ràng không may mắn như vậy. Vì sinh thiếu tháng mà trông anh không khác gì cái cây non bị bệnh.
Song, cô không giống như những cô gái khác, Phạm Ca thích chính là con người của Ôn Ngôn Trăn.
Đêm đó, sắc trời tối sẫm, ánh đèn từ xe gắn máy chiếu ra khiến nơi này không khác gì ban ngày. Ôn Ngôn Trăn chậm rãi ôm cô lên, lần đầu tiên trong đời Phạm Ca thấy được sự sợ hãi trên khuôn mặt Ôn công tử.
Anh ôm cô, áp mặt mình lên má cô, nhỏ giọng lẩm bẩm,