Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn cau mày, nhìn Tần Diểu Diểu đang đứng phía bên trái cửa thư phòng, dựa lưng vào bức tường. Phía sau cô ta treo một bức tranh chân dung, cô gái trong bức tranh ấy tràn đầy năng lượng. Tần Diểu Diểu đứng đó trông rất giống cô gái trong bức họa, chỉ có điều nom cô ta có vẻ vô cùng tức giận.
Ôn Ngôn Trăn xoa trán, anh có chút bất lực với cô gái trước mặt này, không cần nhìn cũng biết cô ta tới đây để đấu trí đấu dũng với anh.
Tần Diểu Diểu bước từng bước tới gần anh, đoạn mím môi, thấp giọng nói: "Ôn tiên sinh, nếu tôi không đến đây, tối nay tôi sẽ mất ngủ."
"Sao đây, lại muốn tôi xin lỗi cô?" Ôn Ngôn Trăn phớt lờ người phụ nữ ngu ngốc trần đầy lòng tự ái này, cho dù anh có mặc kệ cô ta thì cũng có người không để anh yên.
"Ôn tiên sinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy việc mình làm rất vô lý sao?" Tần Diểu Diểu vặn ngón tay, đầy bất bình, cô ta chưa từng bị ai đối xử như thế bao giờ: "Tôi biết rằng ngày hôm đó bản thân mình có phần không chuyên nghiệp. Nhưng không chuyên nghiệp thì cũng có khiêu khích châm chọc gì đến anh đâu. Anh nên biết, những lời đó đối với một cô gái mà nói..."
"Tần Diểu Diểu, cô câm miệng cho tôi! Tôi thuê cô không phải để cô kịch cỡm xuất hiện rồi lải nhải trước mặt tôi thế này. Tôi thuê cô là để giúp đỡ vợ tôi, hiểu chưa." Ôn Ngôn Trăn vô cùng mất kiên nhẫn, anh có cảm tưởng như mình sắp bùng nổ đến nơi: "Còn nữa, tôi không cần cô phải nhấn mạnh sự chuyên nghiệp của mình hết lần này đến lần khác. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với chuyện đó cả. Tôi cho cô biết, vợ tôi rất khỏe mạnh."
Ôn Ngôn Trăn từng bước ép sát đến, cúi đầu gằn giọng: "Trong nửa năm này, tất cả những gì tôi cần cô làm là dùng cái sự thông minh ít ỏi đó mà bầu bạn với vợ tôi kia kìa, làm sao để cô ấy vui vẻ một chút. Chỉ thế thôi. Cô ấy coi cô là bạn thì cô chính là bạn. Còn nếu xem cô như công cụ phát tiết thì chính là công cụ phát tiết, rõ chưa? Nếu dỗ cô ấy vui vẻ trong nửa năm tới, tôi đảm bảo thù lao của cô chắc chắn không chỉ là những thứ này. Làm tốt công việc này thì tôi sẽ cho cô một mức lương cao tuyệt đối có thể đứng tên một căn hộ cao cấp ở Manhattan."
Tần Diểu Diểu ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, mặc dù cô ta đã sớm biết người đàn ông này sẽ châm chọc mình, nhưng không ngờ những gì cô ta nhận được còn quá đáng hơn trước.
Tần Diểu Diểu nhếch khóe miệng, thốt ra từng chữ một: "Ôn tiên sinh, anh đúng là biết-bắt-nạt-người-quá-đáng!"
Khuôn mặt gần trong gang tấc ấy rưng rưng nước mắt, Ôn Ngôn Trăn nhíu mày, lùi lại phía sau. Đúng là những lời vừa rồi của anh có chút quá đáng thật.
Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy Tần Diểu Diểu là trong lòng anh lại thấy bực bội khó chịu. Như thể khuôn mặt cô ta cất giấu sự buồn bực nào đó của anh, chỉ vừa chạm nhẹ liền bùng nổ.
Ôn Ngôn Trăn lạnh nhạt nói: "Được thôi, cô Tần. Cô ba lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi chỉ để tôi nói xin lỗi thôi phải không."
Anh hắng giọng: "Vậy thì, tôi xin lỗi, cô Tần. Tôi xin lỗi vì những gì đã nói. Bây giờ cô có thể đi được rồi đấy!"
Rõ ràng, lời xin lỗi ấy chỉ mang tính chất qua loa lấy lệ.
Tần Diểu Diểu vẫn không chịu đi, duy trì tư thế đó: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ôn tiên sinh có thành kiến với tôi ư? Một người có định kiến với một người hoàn toàn xuất phát từ thù địch. Tôi không biết tại sao lại gây ra thù địch với Ôn tiên sinh. Nhưng tôi không có bấy kỳ lý do nào để chấp nhận được sự thù địch không có căn cứ ấy của Ôn tiên sinh, để rồi phải chịu những lời lẽ xúc phạm của anh như thế."
"Tần Diểu Diểu, có nên biết thế nào là chừng mực? Hay là..." Ôn Ngôn Trăn nâng cằm, ung dung thong thả nói: "Hay là, cô thích vận dụng sự thông minh ít ỏi đó lên người tôi, nên mới liên tục xuất hiện trước mặt tôi nhỉ. Sau đó lợi dụng cái gọi là lòng tự ái to lớn của cô để thành công thu hút sự chú ý của tôi?"
Sắc mặt Tần Diểu Diểu trắng bệt, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống vì người đàn ông cay nghiệt này. Cô ta thụt lùi mấy bước, đứng đó, chờ đôi mắt mình trở nên rõ ràng hơn.
"Tôi biết rồi, Ôn tiên sinh. Tôi biết rằng bất cứ điều gì tôi làm đều là tự rước lấy phiền toái trong mắt Ôn tiên sinh. Sau này sẽ không như thế nữa."
Tần Diểu Diểu gật đầu, hung hăng lấy tay lau nước mắt, quay đầu lại, chùi cánh tay lên quần áo, sau đó rời đi không một tiếng động.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Phạm Ca nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn đang đứng ngẩn người ở chỗ cầu thang, trông vô cùng xuất thần. Khuôn miệng đang mở ra của Phạm Ca tạm thời dừng lại, cô nín thở, rón rén từng bước đi đến phía sau Ôn Ngôn Trăn, giơ tay lên.
Một, hai, ba!
Hù!!!
Cô đập mạnh vào lưng anh một phát, không nhịn được cười ha hả. Ố de, cuối cùng cô cũng đã khiến Ôn công tử sợ đến xanh cả mặt mũi.
Ôn Ngôn Trăn bắt người đang cười nắc nẻ vào trong ngực mình. Phạm Ca vẫn không ngừng được cười. Khó khăn lắm mới có thể dọa anh được như thế, cô không muốn thôi cười dễ dàng thế đâu.
Tiếng cười trong trẻo nghịch ngợm văng vẳng khắp hành lang yên tĩnh, khiến cho người đi xuống cầu thang càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng, cô ta hết chịu nổi phải bịt tai lại, bắt đầu chạy điên cuồng về phía trước thoát ra khỏi tiếng cười chói tai ấy.
Cô ta không ghen tỵ, cô ta không ghen tỵ, cô ta chỉ cảm thấy khó chịu thay một người mà thôi!!!
"Ôn công tử." Phạm Ca thu lại tiếng cười, học cách đánh phủ đầu của giới truyền thông, phỏng vấn anh: "Mới rồi anh nhìn ngẩn ngơ gì ở cầu thang vậy? Có phải ở đấy giấu một mỹ nhân không hở?"
Ôn Ngôn Trăn ôm chặt lấy cô, lặng thinh không nói, ngọn gió như có như không thổi qua trên cầu thang, làm mọi thứ lung lay. Bầu không khí lúc này vô cùng thoải mái.
Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói: "Mỹ nhân ư... Đúng là có một người, nhưng cô ấy không đứng trên cầu thang."
Tay Phạm Ca được anh dẫn dắt đến trái tim mình: "Cô ấy ở đây."
Cô đứng đó, khuôn mặt nghểnh lên, giống như một con chiên ngoan đạo: "Vậy, cô ấy là người duy nhất chứ?"
Mời vừa nãy, trong phòng có phát một chương trình phỏng vấn phái nữ. Cô MC đã hỏi một nhà soạn kịch vừa mới ly hôn rằng, sao bà ấy có thể dễ dàng từ bỏ cuộc hôn nhân đã trải qua mười lăm năm của mình như vậy.
Nhà biên kịch từng viết rất nhiều bộ phim tình cảm nhẹ nhàng trả lời:
"Bởi vì tôi không phải là người duy nhất của anh ấy. Còn anh ấy, từ đầu tới cuối, vẫn luôn là duy nhất trong trái tim tôi."
Đến đó Phạm Ca không dám xem tiếp nữa, bởi vì lời nói của nữ biên kịch làm trái tim cô đau đến chết lặng, dường như cô đã từng trải qua khoảnh khắc ấy. Có hay chăng cô