Dịch: Duẩn Duẩn
Nếu như hỏi Ôn Ngôn Trăn của tuổi hai tám, chuyện gì khiến anh nuối tiếc nhất từ trước đến giờ. Anh nhất định sẽ trả lời rằng, anh chưa bao giờ thực sự đối xử dịu dàng với cô ấy, còn những dịu dàng trước đây của anh chưa bao giờ là chân thành.
Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng thật lòng khen ngợi cô lấy một câu. Vì vậy đây chính là dịp thích hợp nhất để thổ lộ.
"Phạm Ca của anh hôm nay xinh đẹp rạng rỡ."
"Chiếc váy hôm nay Phạm Ca mặc rất tuyệt vời."
"Tối nay, em đeo chiếc dây chuyền kim cương mà anh mua cho em đến dạ hội nhé. Anh muốn em trở thành nữ hoàng của anh."
Hôm nay, Phạm Ca của anh thật sự rất xinh đẹp. Bên trong sảnh viện cổ xưa, cô mặc một chiếc đầm cổ điển thắt eo màu sữa đứng đó, nửa số tóc được kẹp cố định trên đầu, nửa còn lại rũ xuống trước ngực, sợi tóc vừa đen vừa bóng mượt, trông xinh đẹp đến hút hồn, khiến người ta nhìn một trăm lần cũng không thấy chán.
Cô xinh đẹp như vậy đứng đó, nhưng lại đứng bên cạnh một gã đàn ông khác. Dưới ánh đèn màu quýt dịu nhẹ, chiếc váy càng trở nên xinh đẹp đến chói mắt, xinh đẹp đến nỗi làm anh nảy sinh khát khao muốn phá hủy nó.
Bởi vì anh không phải là người đầu tiên được thấy nó.
Cuối cùng cũng tìm được dây kéo khóa, nó nằm ở bên trái, đầu dây kéo có hình bầu dục nhỏ. Môi Ôn Ngôn Trăn dịu dàng lướt qua tóc mai cô, rồi dần dần trượt xuống, ngừng lại.
"Phạm Ca, anh tìm thấy dây kéo khóa rồi."
"Tìm...tìm được rồi....Anh muốn làm gì?" Phạm Ca vẫn đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí.
"Em đoán xem?" Ngón tay Ôn Ngôn Trăn vuốt ve eo cô.
"Anh...Ôn Ngôn Trăn, dây an toàn...dây an toàn...còn chưa tháo ra." Theo từng động tác của Ôn Ngôn Trăn, lỗ chân lông trên người Phạm Ca mở ra như một con khổng tước xòe cánh, nhẹ nhàng vùng vẫy như sắp sửa bay lên.
"Ừ...Đúng rồi!" Ôn công tử như thể nhớ tới điều gì, tháo dây an toàn ra cho cô: "Anh cũng không có sở thích đặc biệt nào."
"Sở thích gì cơ?" Dường như cứ mỗi lần đến lúc này, Phạm Ca đều tỏ ra ngốc nghếch, Ôn công tử quá mạnh mẽ, anh vừa mới thở ra, Phạm Ca đã không suy nghĩ được gì, đầu óc như lên mây, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
"Anh nghe nói, có một số đàn ông làm ở trên xe thích trói người phụ nữ của mình bằng dây an toàn. Phạm Ca, anh không có sở thích đặc biệt đó đâu." Ôn Ngôn Trăn cuộn đầu lưỡi, mút mát dái tai cô.
Đầu ngón chân Phạm Ca không tự chủ được cuộn tròn lại rồi lại duỗi thẳng ra, cơ thể vừa mới khẽ nhúc nhích, đã nghe "Rẹt" một tiếng, dây khóa đã bị anh kéo xuống.
Tình huống tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát của Phạm Ca, sau khi giằng co qua lại, chiếc váy đã rời khỏi cơ thể cô, trong buồng xe vọng ra đoạn đối thoại chập chờn cùng tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
"Ôn..." Phạm Ca dốc sức hít một hơi thật sâu, đau đớn sửa lại: "A Trăn...Nơi này không được."
"Ai nói em không được, nơi này còn tốt hơn bất cứ nơi nào khác, không ai dám bước vào đây đâu!"
"Dì...Dì đang đợi mình ăn tối."
"Ban nãy anh đã gọi cho dì mình sẽ ăn ở ngoài rồi."
Áo ngực của cô bị tháo ra, bàn tay Ôn Ngôn Trăn phủ lên nơi mềm mại ấy, xoa nắn, vuốt ve. Ngón tay anh dừng lại trên nụ hồng mong manh sắp hé nở, không nỡ rời đi. Ngón cái và ngón trỏ của Ôn Ngôn Trăn có một vết chai nhỏ do cầm bút, đang miết qua miết lại nơi mơn mởn ấy, khiến cô như muốn phát điên bất cứ lúc nào.
Giữ lại chút lý trí cuối cùng, Phạm Ca đưa ra điều kiện với Ôn công tử.
"A Trăn, anh phải xin lỗi Cố Tử Kiện đấy."
"Ừ..." Người đàn ông đang vùi đôi môi trên cần cổ cô phát ra thanh âm không rõ ràng.
Ngón tay anh thuần thục vô cùng, hành động như một gã thợ săn quỷ quyệt, dẫn dũ cô đi vào chiếc bẫy mất hồn mà anh tạo ra.
Lại...Lại nữa, lại nữa! Làn sóng tình mà Ôn Ngôn Trăn tạo ra khiến những vật nhỏ trong cơ thể cô bắt đầu trở nên bồn chồn xao động, chúng tự ý chạy ra khỏi đầu cô rồi tụ tập chen lấn ở một nơi nào đó, reo mừng la hét, lôi kéo các giác quan bắt đầu tỉnh giấc.
Nghênh đón anh, chứa chấp anh!
Phạm Ca nghe theo cơ thể mình, ôm chặt lấy anh, ngón tay từ trên bả vai anh trượt xuống dưới. Trước kia rất lâu, cô và Kim Tú Viên đã lén lút đi xem một bộ phim người lớn, Phạm Ca vẫn còn nhớ như in động tác khêu gợi của cô nàng lòe loẹt diêm dúa trong bộ phim ấy.
Ngón tay cô đi sâu xuống nữa, cuối cùng dừng lại trên mép đùi trong của anh. Cô cảm giác được mỗi bắp thịt trên cơ thể anh đang bắt đầu nảy sinh biến hóa, trở nên căng cứng hơn bao giờ hết, sự biến hóa đó làm người ta cảm thấy kiêu ngạo, thế là cô nhếch khóe môi, bàn tay đẩy thắt lưng anh ra, như con rắn nhỏ trườn vào trong.
Lặng lẽ cầm lấy!
Ôn Ngôn Trăn gác cằm trên vai cô, thở hổn hển như con thú bị thương, thời khắc ấy anh há to miệng hết cỡ để có thể hít lấy chút không khí lấp đầy buồng phổi căng chật của mình. Cơ thể Phạm Ca muốn chứa chấp anh, tín hiệu đó khiến hô hấp nặng nề của anh chấn động vang dội như con sóng ngoài khơi.
Chưa kịp cởi cà vạt và áo sơ mi, anh đã vội vàng thô bạo tiến vào, từng cú thúc mạnh mẽ như đoạt lấy mạng sống của cô.
Màn đêm bên ngoài như kéo dài vô tận, trong nhà để xe chỉ còn một ánh sáng mờ nhạt, cửa tự động đã bị đóng chặt từ lâu. Đây là tầng hầm nằm dưới đất. Thứ kết nối duy nhất với bên ngoài là chiếc cửa sổ thông gió ở trên cao. Ôn Ngôn Trăn nhìn chăm chăm lên chiếc cửa sổ đó, để mặc bản thân đi vào nơi sâu nhất trong cô.
Một cảm xúc không tên như dòng sông hung ác cuộn trào dữ dội trong lòng anh. Gã đàn ông đó đeo đôi giày rẻ tiền, mặc chiếc quần jean giặt bạc phết mà trông vẫn bắt mắt như vậy. Gã đàn ông đó còn dám đứng bên cạnh Phạm Ca của anh, trâng tráo gọi tên cô, Phạm Ca, Phạm Ca.
Phạm Ca của anh thật ngốc nghếch, ngốc đến nỗi khiến anh tức giận, như thể mọi thứ đã trở về khoảng thời gian đó.
"Tôi có người đàn ông khác rồi." Cô đứng đấy, mái tóc màu đỏ rượu, chiếc hoa tai kim cương phát sáng rọi vào trong đáy mắt cô, vừa đúng lúc thoa lên đôi môi hình củ ấu một lớp màu đỏ tươi, hờ hững mà lạnh nhạt.
Tôi có người đàn ông khác rồi. Ôn Ngôn Trăn nhắm hai mắt lại, bao nhiêu phẫn uất, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu liều mạng, anh ra sức thúc mạnh vào. Phạm Ca bật ra tiếng rên rỉ đau đớn vì hành động lỗ mãn của anh, giống như con vật nhỏ bị kinh sợ phát ra âm thanh ư ử...
Sự căng chặt của cô khiến Ôn Ngôn Trăn muốn phát điên, sự điên cuồng đó phản hồi một tin tức xa lạ, căn phòng Tổng Thống, hoa hồng, ngọn nến cháy dở, ly rượu vang, ga giường lộn xộn, bao cao su đã sử dụng trong phòng tắm.
Ôn Ngôn Trăn nhắm chặt hai mắt, dồn dập thúc mạnh vào chỗ sâu nhất trong cô, nghênh đón anh là sự bao bọc ấm áp, khiến anh vừa mới một giây lên thiên đường giây sau đã rơi xuống tận địa ngục sâu thẳm.
Nơi bao dung ôm chặt lấy anh này phải chăng đã từng chứa chấp một