Dịch: Duẩn Duẩn
Trên thế gian này, bất cứ ai cũng sẽ bị cuốn hút bởi một vài thứ xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc đời mình, như ánh sáng lấp lánh vụt qua giữa trời đêm của những vì tinh tú, như phút rực rỡ huy hoàng của ánh lửa bùng lên trong phút chốc trước khi lụi tàn, hay như thời khắc diễm lệ của đóa hoa quỳnh nở rộ rồi rơi rụng giữa đêm hè.
Sở dĩ có say đắm là vì phút giây ngắn ngủi, phong cảnh ấy trong chớp mắt đã hóa thành khoảnh khắc đẹp nhất của đời người.
Lạc Trường An đã xuất hiện với tư cách ấy trong sinh mệnh của Phạm Ca ở tuổi hai mươi hai, giống như trận bão đột ngột giữa mùa hè khiến người ta không kịp đề phòng.
Phạm Ca có một cô em gái, cô bé tên là Lạc Trường An.
Mãi sau này Phạm Ca mới hiểu vì sao Trường An lại có tên là Trường An.
Trường An - sống lâu trăm tuổi, một đời an yên, đó chính là nguyện vọng nhỏ nhoi mà mẹ cô mong mỏi suốt đời ở con bé.
Sau này, mỗi lần Phạm Ca nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy trong đầu không kìm được lại nhớ đến thành Trường An của thời Thịnh Đường xưa cũ, nơi kinh đô vàng son hoa lệ, nơi có những thi nhân lãng mạng trữ tình mà cũng đầy phóng khoáng, cùng với bát rượu ngon chẳng bao giờ cạn, mà nơi ấy cũng đã biến mất hoàn toàn trên dòng lịch sử thời gian.
Vào lúc Phạm Ca ba tuổi, cũng chính là lúc Trường An đến với thế giới này. Khi ấy, Phạm Ca không hề hay biết bản thân mình có một cô em gái. Sau đó, cô bị đưa đến nhà họ Ôn, cho mãi tới lúc lên chín tuổi, người đàn ông mà cô gọi là bố mới đến thăm cô. Ông ấy ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng, dùng một lực vừa phải, thì thầm bên tai cô bằng giọng nói vừa xa lạ mà cũng vừa thân quen, "Phạm Ca có em gái rồi, nhưng sức khỏe của em gái con không được tốt cho lắm."
Lúc ấy Phạm Ca chẳng hiểu được cái không được khỏe mà bố cô nói rốt cuộc là không khỏe như thế nào, cô chỉ biết rằng mình đã rất vui khi có một cô em gái. Khoảng thời gian ấy, lúc nào cô cũng cất giấu một suy nghĩ, giá như ngày nào đó được chơi đùa với cô em gái dễ thương của mình thì tốt biết mấy. Đợi đến khi gặp được em cô sẽ nói cho em biết rằng cô không phải là đứa trẻ không cha không mẹ sống lủi thủi một mình trong chùa như mọi người đồn đại, cũng không phải là cô con gái nuôi tồi tệ trong mắt những người họ hàng nhà họ Ôn.
Cho mãi đến sau này, Phạm Ca mới biết, cô em gái tên Trường An của cô sức khỏe không tốt đều là do cô làm hại. Người phụ nữ chìm đắm trong đau khổ đó chỉ trích cô rằng chính sự tồn tại của cô đã khiến tâm trạng bà ấy lúc nào cũng gắt gỏng trong lúc hoài thai Trường An, cũng vì tâm trạng không ổn nên mới ăn cơm không ngon, ăn không ngon thì chẳng khác nào không hấp thu được dinh dưỡng, không hấp thu được dinh dưỡng lại càng làm cho tâm trạng của người mang thai không được ổn định, dẫn đến việc thai nhi không tiếp nhận được dưỡng chất trong quá trình phát triển, cuối cùng sinh ra trái tim không được khỏe mạnh, vừa mới chào đời đã mắc phải bệnh suy tim bẩm sinh.
Chính là như vậy, ngày đó, người phụ nữ đó đã chỉ trích cô đến nỗi khiến bản thân cô cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
Thời điểm Phạm Ca lên mười tuổi cũng là lúc Lạc Trường An được bảy tuổi. Năm ấy, Phạm Ca nhận được một tấm hình của Lạc Trường An. Cô bé trông nho nhỏ như một nắm cơm, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mặc bộ quần áo mà Phạm Ca gửi tới. Đó là bộ đồ đắt đỏ nhất được gửi về từ Paris, khi ấy Phạm Ca cảm thấy vô cùng hãnh diện. Tiếp đó một thời gian, Phạm Ca điên cuồng gửi cho cô bé đủ các loại đồ chơi khác nhau trên đời này. Sau khi gửi đi cô luôn núp trong ổ chăn của mình cười trộm, thế nhưng không ai biết được, rằng sau khi cười xong cô cũng lại khóc thút thít.
Khi Phạm Ca mười hai tuổi thì Lạc Trường An được chín tuổi, năm ấy Phạm Ca nhận được tấm thiệp mừng năm mới của cô bé, và một tấm bưu thiếp cô bé tự làm, trên tấm bưu thiếp ấy ghi: "Phạm Ca à, chị đừng gửi đồ cho em nữa, mẹ ghét mấy thứ ấy lắm, mà mẹ ghét chúng nên nếu em thích chúng thì cảm thấy rất có lỗi với mẹ, vì vậy em cũng ghét chúng."
Tại sao mẹ lại ghét những thứ cô gửi, Phạm Ca không dám nghĩ. Trong nhận thức của cô, tất cả mọi thứ trên đời này đều như vậy, càng cố gắng tìm hiểu thì sẽ càng nhận lấy nhiều đau khổ.
Từ đó trở đi, Phạm Ca không gửi bất cứ thứ gì cho Lạc Trường An nữa, mà người đàn ông cô gọi là bố ấy cũng không nhắc đến bất cứ tin tức gì về cô bé đó nữa. Thời gian dần trôi, đôi mắt vừa đen vừa sáng của cô bé năm nào cũng dần chìm vào quên lãng, trở nên mơ hồ không rõ ràng. Có lúc trên đường bắt gặp một cô bé ít hơn mình mấy tuổi, Phạm Ca cũng sẽ nghĩ tới cô bé kia không biết bây giờ có giống họ hay không, trên mái tóc có kẹp chiếc cặp tóc hình con bướm hay không, có mặc chiếc váy Scoland kẻ ô vuông ùa ra cổng trường vào lúc tan học hay không.
Năm Phạm Ca hai mươi hai tuổi là năm Lạc Trường An mười chín tuổi. Năm ấy, Lạc Trường An đi du lịch một mình trong vòng bốn trăm ngày. Cô bé đi dọc theo eo biển Melacca để tới Hồng Kông.
Chạng vạng tối hôm ấy, sau một cơn mưa lớn, Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn vừa mới trở về từ một buổi lễ hội từ thiện. Cô mặc một bộ váy xinh đẹp, Ôn Ngôn Trăn dắt tay cô bước xuống từ chiếc xe hạng sang.
Bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa sạch sẽ, một nửa màu nước biển bị nhuộm phai đi bởi vầng sáng lóng lánh màu trứng gà phía chân trời. Lạc Trường An đứng trong vầng sáng ấy, tinh khôi và rạng rỡ. Cô gái lớn lên lâu ngày ở vùng nhiệt đới khi cười lên để lộ hàm răng trắng sáng, đang vẫy vẫy đôi tay về phía cô.
"Này, Phạm Ca, chị có khỏe không?"
Đó là một cô gái không giống với bất kỳ ai khác. Đây là cảm nhận đầu tiên mà Lạc Trường An dành cho Phạm Ca. Cô từng gặp qua những cô gái nước ngoài vừa năng động mà cũng vừa thời thượng, nhưng Lạc Trường An thì khác, cô bé đeo trên lưng một cái balo lớn, mặc chiếc áo lông thể thao loại kéo khóa đã quê mùa từ lâu, trông giống như vô tình lạc vào thế giới của các cô gái thành thị. Nhưng cô bé như vậy trong mắt những người yêu cái đẹp lại được xem là nàng thơ*.
(*) Nguyên văn là 村妞, mình tính dịch là Gái quê, gái làng, nhưng từ gái quê một mặt nó mang ý miệt thị, một mặt nó không làm bật lên được cái nét đẹp chân phương, giản dị của cô nàng này nên mình đành phải lấy từ nàng thơ, ai có cao kiến gì xin giúp mình với nhé~
Sự xuất hiện bất ngờ của cô nàng này làm Phạm Ca ngốc đần hồi lâu, sau mới kịp mở miệng hỏi, "Cô là ai?"
Cô gái đi từng bước về phía cô, âm thanh mỗi bước đi giống như sự va chạm giữa các thanh kim loại. Âm thanh ấy được tạo ra từ chiếc dây đeo trên balo và đôi giày trượt băng được treo phía hai bên cặp. Một cô gái ăn mặc kì lạ đứng trước cổng chính được trạm khắc tinh tế sang trọng của nhà họ Ôn trông vô cùng lôi thôi lếch thếch, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười tự tin hơn bất cứ ai.
Có lẽ cô gái này xuất hiện quá ư đường đột nên việc đầu tiên Ôn Ngôn Trăn làm là vô thức đứng chắn trước mặt Phạm Ca.
Cô ấy dừng lại trước mắt Ôn Ngôn Trăn khoảng ba bước chân, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến anh, mà nghiêng đầu, chăm chú nhìn Phạm Ca, rồi chớp mắt nói.
"Phạm Ca, em là Lạc Trường An đây."
Lạc Trường An, cái tên này đã từng ngự trị rất lâu trong trái tim Phạm Ca. Ồ, hóa ra là Lạc Trường An, là em gái Lạc Trường An của cô.
Phạm Ca không biết người khác sẽ đối diện thế nào với một cô em gái xa cách đã lâu rồi đột nhiên xuất hiện thế này. Ôm sao? Hay khóc nức nở? Hay kể lể tâm sự?
Đối mặt với một Lạc Trường An hoàn toàn xa lạ, Phạm Ca chỉ biết thò nửa người ra từ phía sau lưng Ôn Ngôn Trăn. Cô mở miệng, muốn nói vài lời để phá bỏ sự lúng túng của mình nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi một lời, chỉ biết đứng đó chọc chọc ngón tay vào quần áo.
Phạm Ca ước chi mình giống với con bé, hào sảng chìa tay ra và nói một câu tự nhiên như vậy, "Này, Trường An, em có khỏe không?" Nhưng mà cô không làm được.
Lạc Trường An cười tủm tỉm. Khi cười trên khuôn mặt cũng có một lúm đồng tiền nhỏ, trông giống