Dịch: Duẩn Duẩn
Trong bóng tối, Phạm Ca đưa tay lên khắc họa lại từng đường nét trên khuôn mặt mình, đây đích xác là khuôn mặt thành thục của người phụ nữ hai mươi tám tuổi. Ấy thế mà cô Kim, là giáo viên được Ôn Ngôn Trăn mời đến, hiện tại là trợ lý phụ trách đời sống sinh hoạt thường ngày của cô, thường hay nói với cô rằng, Phạm Ca là cô gái khiến cho người khác càng nhìn lại càng thấy vui mắt.
Thật ra cô giáo Kim là người Hàn Quốc nhưng đã sinh sống ở Thanh Đảo được gần mười năm rồi. Phải nói cô ấy là một người phụ nữ quá đỗi thân thiện, ở cô ấy có những phẩm chất rất riêng khiến người ta không ngăn được bản thân chỉ muốn tin tưởng dựa vào. Chính vì vậy, Phạm Ca mới khăng khăng một mực không muốn cô ấy rời đi.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng xe hơi quen thuộc vọng lại hết sức rõ ràng, là tiếng anh về nhà. Sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, Phạm Ca lập tức đứng phắt dậy như điện giật, việc làm đầu tiên là dùng tốc độ nhanh nhất giấu chiếc hộp đi, tiếp theo là lao lên giường nằm, vén chăn lên chui vào, sau đó làm một chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đúng vậy, là giả vờ ngủ!
Bởi vì cô thật sự không biết phải đối mặt với Ôn Ngôn Trăn thế nào trong đêm đen tăm tối, hiềm một nỗi anh lại chính là người chồng "danh chính ngôn thuận" của cô được pháp luật bảo vệ.
Bọn họ là vợ chồng.
Vợ chồng là gì? Là danh từ để chỉ người bạn đời của một bên nam hay một bên nữ, tự nguyện đến với nhau suốt đời vì một một mục đích chung dựa trên sự kết hợp của luật pháp. Trai gái vì kết hôn mà trở thành vợ chồng, đôi bên đều là hai cá thể tách biệt, khác nhau về mặt bản chất và các mối quan hệ. Đây chính là định nghĩa về "vợ chồng" được chú thích trong quyển từ điển Bách Khoa.
Mà những gì Phạm Ca biết vĩnh viễn đâu chỉ dừng lại ở đó.
Bao gồm cả việc ở chung dưới một mái nhà, dùng chung trong một căn phòng, ngủ chung trên một chiếc giường, thậm chí còn...
Phạm Ca từ từ nhắm hai mắt lại, từ chối nghĩ tiếp chuyện này, càng nghĩ cô lại chỉ càng cảm thấy áy náy.
Sáng nay, Ôn Ngôn Trăn có nói với cô trước khi đi làm, Tối nay có anh cuộc hẹn xã giao nên chắc không tranh thủ về được. Vì vậy, hiện tại thấy anh về trễ thế này Phạm Ca cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Song đợi một lúc lâu vẫn không thấy cửa phòng mở ra. Nếu như bình thường, mỗi lần về trễ như vậy, Ôn Ngôn Trăn sẽ nhẹ nhàng thực hiện những việc như mọi lần, sau khoảng mười phút anh sẽ rón rén trở về phòng ngủ, rồi lại rón rén rời đi, vì sợ đánh thức cô dậy nên anh tự động cầm quần áo đến nhà vệ sinh trong phòng khách, ba mươi phút sau anh trở về phòng, đi đến trước giường cô đang ngủ, cẩn thận từng li từng tí một nằm xuống phía bên cạnh.
Chắc vậy nên mỗi lúc cô giáo Kim hình dung về Ôn Ngôn Trăn, thường thích gọi anh là bộ máy hoàn mỹ nhất trên đời.
Thế nhưng chờ mãi đến khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ đúng, cô vẫn chưa thấy Ôn Ngôn Trăn quay về phòng. Phạm Ca cứ đinh ninh là anh đang nói chuyện với cô giáo Kim, nhưng một lát sau cô mới sực nhớ ra trưa nay cô Kim đã xin phép cho cô ấy nghỉ một buổi tối.
Hẳn Ôn Ngôn Trăn đã biết chuyện cô Kim không tới đây vào tối nay rồi chứ nhỉ? Phạm Ca giật mình, lần nữa từ trên giường bò dậy bật đèn, rón ra rón rén mở cửa phòng.
Sâu trong phòng khách có ánh đèn hắt ra, rơi xuống trên một đoạn cầu thang. Phạm Ca đi xuống lầu, lúc cô bước xuống bậc thang thứ tư thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vọng ra, loáng thoáng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Theo bản năng, Phạm Ca ngay lập tức đứng lại ở bậc thang thứ tư. Lúc cô ra khỏi phòng lại quên mang dép, hiện giờ dưới chân là bậc thang được làm từ gỗ thô Brazil, là chất liệu đã qua quá trình gọt giũa, tạo cho người ta xúc cảm êm ái và thoải mái vô cùng.
Một lát sau, Phạm Ca nghe rõ ràng, giọng nói của cô gái cô kia như đang cố tình ép xuống cực thấp, nếu như lắng nghe thật kỹ còn có thể thấy được sự kiềm chế mãnh liệt trong đó.
Âm thanh người phụ nữ vang lên: "Ôn Ngôn Trăn, em không chỉ muốn trợ giúp anh trong công việc, mà em còn muốn và còn hy vọng được giúp anh cả trong phương diện sinh hoạt nữa."
Phạm Ca đứng chết trân tại chỗ, trong lòng như có sợi dây cung nhỏ đang kéo căng, không biết từng đợt từng đợt pháo hoa ở đâu vô thức từ trên trời rơi xuống, làm thức tỉnh những người đang say ngủ.
Tình cảnh này, dường như đã từng quen biết.
Phạm Ca dựa lưng vào tay vịn cầu thang ở phía sau, để cho ánh đèn không thể chiếu tới vị trí cô đang đứng nấp.
Hàn Ngọc Đình đứng ở chỗ này, chỉ mới vừa nhìn qua, cô ta đã biết đây chắc chắn là căn phòng khách mà chủ nhân của nó đã bày trí bằng cả trái tim. Trần nhà xanh biếc một màu nước hồ khiến tâm hồn con người ta không tự chủ được mà bình lặng lại, bức tường màu kem không quá lộ liễu luôn làm con người ta cảm thấy thoải mái, sàn nhà được làm từ vật liệu gỗ có giá trị nhất Amazon, sàn nhà này sau khi đã thích ứng với nhiệt độ trong phòng sẽ tỏa ra một loại khoáng chất khiến trái tim con người ta được thả lỏng.
Hơn nữa từ bố cục và cách trưng bày trong phòng khách, hiển nhiên đều đã qua quá trình nghiên cứu rất tỉ mỉ.
Mà tất cả những thứ này có phải hoàn toàn thuộc về vợ của Ôn Ngôn Trăn hay không? Người phụ nữ luôn để Ôn tiên sinh phải lẻ loi một mình, người phụ nữ chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ấy ở bất kỳ cuộc xã giao công cộng nào, cũng vĩnh viễn không bao giờ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại.
Còn có rất nhiều rất nhiều thứ nữa...
Nhưng trong mắt Hàn Ngọc Đình, chỉ riêng hai điểm ấy thôi, Phạm Ca cũng đủ bị xem là một người vợ không làm tròn bổn phận rồi.
Được thôi, theo như những gì nhân viên trong nội bộ công ty truyền tai nhau thì người phụ nữ ấy sau khi mất trí nhớ trong một tai nạn xe, thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, tư duy vẫn còn rất tỉnh táo hoàn chỉnh. Cũng đã ba năm trôi qua, những gì nên hiểu cũng đã hiểu, những gì nên thích ứng cũng đã thích ứng. Thế nhưng, dường như người phụ nữ ấy vẫn đang sống trong thế giới của riêng mình, quên mất thân phận của mình là một bệnh nhân mất trí nhớ lẫn cả một người vợ.
Là thư ký của Ôn Ngôn Trăn, Hàn Ngọc Đình đương nhiên biết người đàn ông này mệt mỏi thế nào. Anh không những đầu tắp mặt tối đối phó với chuyện ở công ty, có đôi lúc còn gặp phải tình huống mạo hiểm phát sinh đột ngột, vậy mà còn phải "ba đầu sáu tay" bảo vệ vợ mình tránh khỏi những rắc rối rình rập.
Phiền phức hơn là Ôn Ngôn Trăn còn phải bận bịu đối phó với một đám sinh vật phiền nhiễu nhất trên hành tinh này - paparazi. Một số phương tiện truyền thông chính thức còn có thể chấp nhận được, đằng này sợ nhất là những tên ký giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh thoát ẩn thoát hiện như một hồn ma, rồi nhào ra hỏi những câu vô cùng vô lý. Một khi bộ phận quan hệ của công ty không giải quyết được việc này, phải chờ đến phiên Ôn tiên sinh ra tay. Khác lạ là đề tài lần này lại xoay quanh cái thai của Ôn phu nhân, mà phần lớn người thắc mắc đa số là đám truyền thông nhỏ lẻ ở Hồng Kông, những tên đi đổi chác lợi ích luôn nói những điều đúng đến hiển nhiên, rõ ràng đâu ra đấy.
Khi nào mới cho Ôn đổng ôm cháu trai? Ôn phu nhân gần đây tâm trạng thế nào? Nghe đồn hôm nay Ôn phu nhân đi bệnh viện, có phải là đi khám phụ sản không nhỉ?...
Thật đúng là bất yểm kỳ phiền*, cần cù tận tụy.
(*) Nguyên văn là 不厌其烦: là một thành ngữ của Trung Quốc, đề cập đến việc không ngại phiền toái và rắc rối, chỉ sự kiên nhẫn miệt mài.
Đáng tiếc, với một người đàn ông luôn có tác phong mạnh mẽ và quyết đoán* trong công việc như Ôn Ngôn Trăn, khi đối mặt với những vấn đề đó, anh lại trả lời một cách rất kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo không ít sự lấy lòng.
(*) Nguyên văn là 雷厉风行: lôi lệ phong hành, sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ vang dội.
Dựa vào thế lực nhà họ Ôn mà nói, đương nhiên có thể chẳng cần chừa chút mặt mũi nào cho đám người ấy. Chẳng qua là đức ông chồng đáng thương nào