Dịch: Duẩn Duẩn
"Nếu anh làm thế này, em sẽ tin anh chứ?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang vọng khắp cả phòng bếp ở sảnh sau. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cả đầu bếp lẫn phục vụ đều trợn mắt há mồm, còn Phạm Ca thì đứng bụm miệng chết trân tại chỗ.
Cô không hiểu vì cớ gì lại ra nông nỗi này?
Tất cả cũng chỉ mới xảy ra mười mấy phút đồng hồ. Mười mấy phút trước, trong căn phòng tối om đó, Cố Tử Kiện bỗng nhiên nắm tay cô, cũng không rõ là anh ta chủ động kéo tay cô hay cô chủ động kéo tay anh ta, chỉ biết rằng giây phút ấy thật sự quá vi diệu, lựa đúng thời khắc Ôn Ngôn Trăn tiến vào và nhìn thấy hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau.
Hàng loạt nắm đấm điên cuồng tung về phía Cố Tử Kiện đang bệnh vật vã. Phạm Ca hốt hoảng vớ đại vật gì đó đập túi bụi lên người Ôn Ngôn Trăn, tức thì anh tức điên người quay ngoắt lại siết chặt bả vai cô, rống vào mặt cô, "Lạc Phạm Ca, em đừng mơ cắm thêm chiếc sừng nữa lên đầu tôi!"
Ôn Ngôn Trăn nói gì cô chẳng còn đầu óc mà để ý, tâm trí lúc ấy chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Tần Diểu Diểu đứng sau lưng anh ban nãy và cả những tấm hình anh và Thẩm Linh Lung bị chụp ở Hồng Kông.
Phạm Ca giãy dụa thoát khỏi anh, không nhịn được lớn tiếng chất vấn, "Thẩm Linh Lung là lý do anh không đưa tôi đến Hồng Kông chứ gì?". Cô căm hận nói, "Ôn Ngôn Trăn, chắc chắn anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi trước khi tôi mất trí nhớ. Tôi sẽ nhớ ra hết, tôi thề tôi sẽ nhớ ra hết!"
Ôn Ngôn Trăn chết lặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Phạm Ca nhân cơ hội vùng chạy khỏi phòng Cố Tử Kiện, trốn tịt trong căn bếp phía sau quán. Ôn Ngôn Trăn vội vàng đuổi đến, thay một vẻ mặt dịu dàng, khép nép, cầu xin cô về nhà với anh. Anh chả hề ngại ngần dỗ dành cô trước mặt mọi người, bỏ qua luôn cái gọi là mặt mũi của đàn ông, "Phạm Ca à, em về nhà với anh nhé. Về nhà anh sẽ giải thích cho em nghe, được không Phạm Ca?"
Cô bịt tai, liều mạng lắc đầu.Vì vậy Ôn Ngôn Trăn liền ấn tay lên nồi nước dùng đang sôi ùng ục với vẻ mặt bình thản, dịu dàng nói: "Phạm Ca à, nếu anh làm thế này, em sẽ tin anh chứ?"
"Phạm Ca à, mình về nhà, về nhà đi, có được không em?"
Phạm Ca sợ ngây người. Ôn Ngôn Trăn đang làm gì vậy? Nồi súp nóng hổi trong bếp đang bốc khói nghi ngút, những bong bóng nhỏ nhảy nhót reo mừng, vài bọt bóng nghịch ngợm nhảy cẫng lên, văng xuống tận mặt bếp khè rực lửa, phát ra tiếng kêu "xèo xèo".
Phạm Ca che miệng lại, mất một giây mới hiểu anh đang làm gì, liền lao ngay về phía anh, song có người còn nhanh hơn cả cô, phóng vụt tới chỗ anh đang đứng.
Ôn Ngôn Trăn dùng tay không úp lên nồi súp đang sôi sùng sục, Tần Diểu Diểu lảo đảo đụng vào người bếp trưởng đang trợn mắt há mồm.
Anh vẫn duy trì tư thế ấy, dịu dàng nói với cô.
"Phạm Ca à, lại đây, lại đây với anh."
Cô ngoan ngoãn bước tới, kéo tay anh để trên nồi súp vòng quanh hông mình, đoạn vùi sâu vào lòng anh, cụng cụng đầu.
"Ôn Ngôn Trăn, anh bị điên đấy à! Anh là kẻ thần kinh! Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Anh điên rồi có phải không?"
Anh khẽ mỉm cười trên đầu cô, như thể chuyện mà anh làm tuyệt vời đến nhường nào.
"Ôn Ngôn Trăn, em ghét người phụ nữ khác đi sau anh."
"Có sao? Làm gì có phụ nữ nào đi sau anh đâu? Sao anh lại không nhận ra nhỉ, mà nếu có đi chăng nữa cũng là tự họ đi theo anh."
Sau khi được quản lý nhắc nhở, mọi người trong bếp lục tục rời đi. Tần Diểu Diểu là người đi ra cuối cùng. Lúc cô ta đi ngang qua hai người, họ còn đang ôm chặt lấy nhau, không thèm liếc cô ta lấy một cái. Tay Tần Diểu Diểu mơ hồ đau nhói, mới vừa rồi lúc cô ta kéo tay Ôn Ngôn Trăn, ngón tay không cẩn thận đụng nào nồi súp, mặc dù chỉ chạm nhẹ nhưng cũng rất đau.
Kẻ ngốc kia cần phải thể hiện cảm giác tội lỗi của mình bằng cách này ư?
Tần Diểu Diểu nở nụ cười sầu thảm, cô ta ngẩng đầu lên, thấy Cố Tử Kiện đang đứng cách đó không xa, nhìn tất cả mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng. Tên này không phải vừa mới bị Ôn Ngôn Trăn đánh đến không bò dậy nổi sao?
Trong phòng bếp chỉ còn lại mỗi Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn, xung quanh rất yên tĩnh, còn lại duy nhất tiếng "Xèo" "Xèo" rộn tai của nồi súp bắn lên mặt bếp.
"Đau không?" Phạm Ca khẽ khàng xoa xoa bàn tay anh. Cho anh đau chết đi, đồ đàn ông thối tha.
Ôn Ngôn Trăn không trả lời cô, ở trên đỉnh đầu cô thì thầm: "Không phải anh đã đồng ý với em rồi đấy ư? Sẽ cố gắng trở thành một người lương thiện. Phạm Ca à, Thẩm Linh Lung thành ra như vậy ít nhiều cũng liên quan đến anh. Vì muốn làm một người lương thiện nên anh đã viết cho cô ta một lá thư. Một lá thư rất dài rất dài, trong đó anh có nói xin lỗi cô ta. Sau đó cô ta hồi âm lại, yêu cầu anh đi với cô ta một ngày. Thế nên mới có bài báo tào lao đó."
"..." Phạm Ca còn muốn hỏi thêm gì đó nữa.
"Phạm Ca, quan hệ giữa anh và Thẩm Linh Lung toàn do bọn báo chí viết linh tinh mà ra cả. Bọn anh thật sự mới chỉ gặp nhau đúng mấy lần thôi."
Cô gật đầu trong lòng anh. Ôn Ngôn Trăn cúi đầu tìm được môi cô, mút mạnh vào, dẫn dắt đầu lưỡi cô. Phạm Ca cố hết sức kiễng chân lên, chiều cao của cô và anh chênh lệch rất lớn, chỉ có thể leo cả lên người anh.
Trước đây Phạm Ca còn nghĩ hôn môi là việc vô cùng mất vệ sinh. Thế mà bây giờ suy nghĩ ấy đã mất sạch rồi, cô thích hôn môi Ôn Ngôn Trăn, để đầu lưỡi anh dẫn dắt cô, mỗi khi nó cuốn lấy quá mạnh, Phạm Ca liền cắn nó, thế là nó liền trốn đi, đợi đến khi cô thích ứng, nó lại bắt lấy đầu lưỡi cô, mút mát, dây dưa, lực hút vừa đủ ấy như muốn cuốn đi cả linh hồn cô.
Cuối cùng Ôn Ngôn Trăn cũng buông Phạm Ca ra. Cô thở hổn hển, toàn thân như tê liệt ngã vào lòng anh.
"Phạm Ca."
"Vâng!"
Ôn Ngôn Trăn cũng thở dốc.
"Em đoán xem, anh sợ nhất là chuyện gì?"
"Anh sợ chuyện gì nhất ư..." Phạm Ca cười toe toét: "Em đoán được nhá, chắc chắn là anh sợ một ngày nào đó em rời xa anh."
"Phạm Ca thông minh thật