Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca tỉnh lại trong bệnh viện. Khi tỉnh dậy thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang nằm trên một chiếc giường khác cách cô nửa mét. Phạm Ca có ảo giác, phảng phất như họ lại trở về thời niên thiếu mười mấy tuổi phải truyền máu cho Ôn Ngôn Trăn.
Tai cô ù đi, vẫn còn sót lại tiếng nổ cực lớn của chiếc xe. Lần này cô không quên gì cả, cô nhớ rõ khoảnh khắc trước khi xe nổ, Ôn Ngôn Trăn đã xô cô ngã xuống đât, dùng thân thể mình để che chắn cho cô, ngọn lửa khổng lồ như con quái thú nhào qua họ.
Ôn công tử còn nói với cô rằng.
"Heo Phạm à, em nói đúng rồi, anh sợ chết. Anh chợt phát hiện, hóa ra anh không yêu em nhiều như anh đã tưởng."
"Vì vậy em có thể rời khỏi anh!"
Ừm, là như vậy đấy, chắc chắn là như vậy nhỉ? Phạm Ca tự nói với chính mình.
Cô quay sang trái thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang nhắm nghiền mắt, chân trái quấn băng gạc, trên đầu cũng có, nom thế nào cũng thấy buồn cười quá thể, giây phút ấy Ôn công tử chẳng còn chút hình tượng gì cả.
Thư ký của Ôn Ngôn Trăn đang ngồi đọc sách, thấy cô tỉnh dậy liền nhẹ nhàng đi tới, hỏi nhỏ cô có muốn uống nước hay không.
Phạm Ca lắc đầu, tiếp tục ngắm Ôn Ngôn Trăn. Bấy giờ nhớ lại cô không khỏi sợ hãi, không hiểu tại sao lúc đó cô lại muốn làm chuyện kinh hồn ấy nữa.
Thư ký của anh nói với cô rằng, trên đường đưa tới bệnh viện Ôn Ngôn Trăn vẫn còn tỉnh táo, kiên quyết đòi ở một phòng với cô, bảo rằng vợ anh không thích bệnh viện, lúc tỉnh lại tâm trạng rất tệ, nếu anh ở bên thì sẽ khá hơn một chút. Bà ấy còn nói, Ôn Ngôn Trăn giao cho bà nhiệm vụ không được để lọt chuyện này tới tai bố mẹ anh, một khi Ngôn Kiều mà ác rồi thì không ai ngăn nổi bà ta, nếu thế cô khó lòng mà dẫn Tiểu Cao đi được.
Tiểu Cao, đúng rồi, Tiểu Cao của cô! Bấy giờ Phạm Ca mới nhớ tới hai sự lựa chọn mà cô đưa ra cho Ôn Ngôn Trăn. Cô nhìn gò má anh, đờ người ra!
Đỗ Vạn Bảo phát hiện hình như cả buổi rồi mình đang nói chuyện với không khí, trong mắt người ta chỉ có người đàn ông của người ta mà thôi. Kỳ thực, hai người này diễn cái nào là thật cái nào là giả, Đỗ Vạn Bảo cũng lơ mơ không rõ, vì từng có vết xe đổ lần trước nên mọi người đều cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, ngay cả người trong cuộc cũng khẳng định đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Song, Đỗ Vạn Bảo vẫn thấy sự không nhất quán trong lời nói của Sếp. Tại sao lại không muốn chuyện truyền tới tai Ngôn Kiều, và tại sao lại phải mang Tiểu Cao đi? Rõ ràng những câu này có chứa điềm báo không tốt.
Vài ngày sau, suy đoán của Đỗ Vạn Bảo cũng được chứng thực.
Đỗ Vạn Bảo chân trước vừa mới rời đi thì bác sĩ của bệnh viện chân sau đã bước vào, trùng hợp làm sao, người này chính là Hứa Quân Diệu, một Hứa Quân Diệu từ trước giờ chưa từng có thiện cảm với cô. Anh ta hung dữ nhìn cô chòng chọc, sự chán ghét trong mắt lộ hẳn ra ngoài.
Anh ta thong dong nói với Phạm Ca bằng cái giọng khoái chí, Vết thương trên đùi Ôn Ngôn Trăn vốn dĩ là do cậu ta tự đâm, cậu ta làm thế chỉ để duy trì lực chú ý đưa cô ra khỏi xe. Anh ta còn bảo nếu không phải Ôn Ngôn Trăn từng được huấn luyện ở doanh trại Nga, chắc giờ bọn họ đã bị thiêu trụi lủi rồi. Ôn Ngôn Trăn đâm rất tàn nhẫn, hẳn phải ngồi xe lăn nửa tháng liền.
Hứa Quân Diệu kiểm tra định kỳ cho hai người xong thì rời đi.
"A Trăn, anh mau tỉnh lại đi! Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh." Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Phạm Ca nghe thấy chính mình nói với Ôn Ngôn Trăn như vậy, giọng nói nhẹ nhàng khôn tả.
Thời khắc này, cô rất nhớ rất nhớ anh.
Phạm Ca tỉnh lại vào chín giờ sáng hôm sau sau tai nạn xe thì Ôn Ngôn Trăn tỉnh lại vào chín giờ tối hôm đó. Việc đầu tiên anh làm là quay sang nhìn cô, song có lẽ vì vặn cổ quá mạnh chạm tới vết thương nên trông anh đau đến nỗi như muốn nứt răng ra.
Ôn Ngôn Trăn có một hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, ngay cả khi mắng nhiếc người khác thì khuôn mặt đó vẫn đẹp đến mê hồn, chỉ có điều dải băng quấn trên đầu anh...
Phạm Ca không nhịn được cười thầm, chắc hẳn là Hứa Quân Diệu cố ý băng cho anh đây mà. Tay bác sĩ dù là lúc làm việc cũng phải vuốt gel xịt tóc ấy chắc mẩm là ganh tỵ đỏ con mắt với vẻ đẹp trai ngời ngợi của A Trăn nhà cô.
Phạm Ca phì cười, làm Ôn Ngôn Trăn cũng cười theo, nom cái đầu quấn băng gạc của anh khi cười lên ngốc chết đi được, chẳng giống với người mà mọi người hay gọi là Ôn công tử tẹo nào.
Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, rồi Phạm Ca dần thu lại nụ cười, và Ôn Ngôn Trăn cũng thế.
Hồi lâu sau.
Phạm Ca lên tiếng: "Anh bạn giường bên ơi, có thể cho tôi biết họ tên, số tuổi, nơi sinh và tình trạng hôn nhân của anh không?"
Ôn Ngôn Trăn đáp: "Vầng, vậy tôi đây cũng xin trả lời chị giường bên nhiều chuyện. Tôi là Ôn Ngôn Trăn, năm nay tuổi hai tám, sinh ra ở Hồng Kông, đã có vợ và một con. Vợ tôi rất đáng yêu, vừa xinh đẹp, thông minh, dũng cảm lại lương thiện. Tiếc là hiện tại tôi chẳng thể liệt kê hết được, bởi một khi nói chi tiết thì phải nói đến sáng mai, vì ưu điểm của cô ấy có mười cái sọt cũng đựng không đủ!"
Phạm Ca nhíu mày, buồn rầu thở dài.
"Em sao thế?"
"A Trăn, câu trả lời của anh chả vui gì cả. Hứa Quân Diệu bảo rằng đầu anh đập mạnh vào kiếng nên đang nghi ngờ có triệu chứng chấn động não. Em còn tưởng anh sẽ giống em trước kia chứ."
"Em thấy anh mà giống em trước kia thì sẽ vui lắm ư?"
"Tất nhiên rồi!"
Phạm Ca nhắm mắt lại, trái tim bình lặng đến lạ, xung quanh có mùi hương thảo mà Đỗ Vạn Bảo đặt trong phòng bệnh. Mùi hương thoang thoảng ấy đại diện cho ký ức đẹp đẽ, nó dẫn cô đến sân trường của một giảng đường cũ kỹ, có người thầy đeo kính lão hiền hậu, kể chuyện xưa cho học trò nghe trong lúc ra chơi.
Phạm Ca có cảm giác như bản thân đã trở về với cô học trò trong giảng đường ngày xưa ấy, say sưa lắng nghe câu chuyện cũ. Tóc mái gọn gàng che trước trán, đuôi tóc dài thẳng óng mượt rũ sau vai.
Phạm Ca rủ rỉ bảo: "A Trăn, anh không biết à? Tất cả các cô gái dưới gầm trời này đều coi mọi cuộc tình là định mệnh. Họ tin vào điều đó và họ thích nó."
"Em từng nghe một câu chuyện thế này về một người đàn ông mất trí nhớ. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng khi đứng trên quảng trường Pra-ha đông đúc, anh ta vẫn nhận ra người con gái mình từng thề non hẹn biển ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em trộm nghĩ, nếu đổi lại là anh không có ký ức, anh sẽ nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa biển người mênh mông chứ."
Phạm Ca đắm chìm giữa quảng trường Pra-ha trong trí tưởng tượng của mình. Đôi nam nữ trong hình cách nhau giữa biển người mênh mông, mặc cho người đi đường lướt qua họ như dòng chảy, song trong mắt họ vẫn chỉ có nhau.
Một giọng nói từ xa xăm vọng tới.
"Phạm Ca, nếu lúc đó anh cũng nhận ra em trong nháy mắt thì sao?"
"Hả?" Phạm Ca mở mắt, đôi con ngươi đen bóng đụng phải ánh mắt sáng rực của Ôn Ngôn Trăn.
"Anh nói là, nếu như một ngày nào đó, giữa biển người mênh mông, anh cũng nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao?" Ôn Ngôn Trăn thả chậm từng chữ một.
"Ừ thì..." Phạm Ca làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, khoảng một phút sau bèn trả lời: "Nếu thật sự như vậy, anh có thể nắm tay em, bất kể là chân trời hay góc bể, em cũng sẽ theo anh."
"Thật ư?" Ôn công tử rất phối hợp diễn một trạng thái mừng như điên.
"Thật mà!" Phạm Ca giơ tay lên, định bụng làm một lời thề.
Đúng lúc thay bụng cô kêu lên rọt rọt.
Vì thế, tay bác sĩ thích vuốt keo nào đó phải phục vụ bữa tối như người anh em giao hàng mà không có lý