Sau cái nơi hỗn loạn tràn ngập máu tươi đó, khi Bùi Văn Ca lấy lại ý thức đã thấy mình đang nằm ở một nơi vô cùng lạ. Nhưng cũng chẳng phải quá xa lạ, anh nhanh chóng nhận ra đây chính là bệnh viện mà Bùi lão gia từng đến. Này gian bệnh viện lựa chọn tối cách trải qua phản nói phương thức tồn tại với người đời, nó rời xa trần thế, cũng không tiếp nhận không quen thuộc bệnh tật, giao thông cũng không tiện lợi, cũng không hợp tình lý có tối đầy đủ chữa bệnh xây dựng. Ở khôn cùng biển khơi cùng rộng lớn vòm trời đối chiếu dưới, nó như bơ vơ nhi đồng giống như ngồi xổm vách núi thẳng đứng giữ, di người đời độc lập, màu đen trên tảng đá phương đứng lặng theo này màu trắng vật kiến trúc, từ đàng xa vừa nhìn, chỉ cảm thấy này màu trắng vật nhỏ tùy thời đều cũng phụ theo không được, lảo đảo vài bước ngã vào biển khơi, tan xương nát thịt.
Bùi Văn Ca tỉnh lại ở một phòng bệnh trên tầng hai, ánh nắng buổi trưa chiếu xuyên qua cửa sổ, không ngừng chạm lên đôi môi anh, liên tục vui đùa trên đó, để lại hơi ấm. Anh không chịu được sự trêu chọc này, lông mi nhẹ rung động vài lần, cuối cùng mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là bức vẽ treo trên tường đối diện, bức vẽ hình Đức mẹ đang hơi nghiêng đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, hai tay mở ra đứng ở cảng biển. Không hiểu sao bức vẽ kia lại khiến anh cảm thấy chút an ủi. Lòng anh dâng lên sự chua xót, hơi xoay mặt, nhìn về phía ánh mặt trời đang chiếu vào, đôi mắt ngơ ngác phản chiếu ánh xanh lam, còn có hải âu bay qua, sự bối rối trong lòng không thể biến mất. Hải âu tự do vui vẻ kêu lớn, nghe như đang cười nhạo anh vậy.
Cách đó không xa, sóng biển đang vỗ đầy sức sống, từng đợt sóng đánh vào các tảng đá, nước biển đập vỡ những bọt sóng, rồi lại tán ra ngoài biển xanh vô hạn. Gió biển mang theo hơi thở lạnh của đại dương, theo khe hở của cửa sổ chui vào phòng bệnh, thổi những bông hoa trên cửa sổ đong đưa theo. Tất cả mọi thật yên tĩnh, thật thoải mái và không có chút liên quan nào đến quá khứ. Bùi Văn Ca nằm ở trên giường, nghĩ có lẽ mình đã chết rồi, anh không ngừng đoán già đoán non, sau đó kéo chăn lên, chôn mặt hít vào mùi thuốc khử trùng ở trên chăn, như trẻ con mà dụi dụi mấy lần. Nếu đây là mộ thì cũng không tệ lắm, màu trắng thuần khiết bao xung quanh, ngôi mộ này khiến anh rất hài lòng, vẻ mặt anh dần bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một thời gian sau đó Bùi Văn Ca không còn suy nghĩ chuyện gì nữa. Anh không biết vì sao mình tới đây, là ai đưa anh tới, ngay cả cái đêm tàn bạo trước khi hôn mê kia cũng như bị ngăn cách bởi một lớp băng gạc, mông lung không rõ ràng, thậm chí anh chưa từng nghĩ, bây giờ Dung Bái đang ở đâu. Anh đóng chặt trái tim mình, không nghe, không nhìn, cùng không cảm nhận bản thân, cơ thể này giống như không tồn tại, giống như ngày đó đã bị Dung Bái nghiền thành bột phấn. Cho nên phần lớn thời gian anh không có cảm giác, thỉnh thoảng hơi tỉnh lại, cảm thấy bản thân chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trên cuộc đời này, nếu không thì tại sao không cảm thấy đau đớn? Dù sao chúng cũng là những vết thương.
Rất nhiều đêm anh tỉnh lại từ trong mơ, vô cùng kích động, hoảng loạn nhìn bóng đêm xung quanh, lại không nhìn thấy bất cứ điều gì giúp anh an tâm. Đây là khoảnh khắc duy nhất khiến anh cảm thấy mình vẫn còn sống, bởi anh nghĩ chẳng ai chết rồi mà vẫn mơ được cả. Không có ai ở bên giường bệnh, cũng không có điều dưỡng ở đây, anh chỉ có thể chờ khi nhịp tim bình thường trở lại, sau đó nhớ về giấc mơ, có điều dù cố gắng đến đâu vẫn cứ quên hết. Đôi lúc anh có thể ngủ qua nửa đêm, nhưng có khi anh không thể chợp nổi mắt, cứ thế nằm trên giường, gối đầu mềm mại, nghiêng người sang một bên, ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời sao ở đây đẹp hơn bất cứ nơi nào, ánh trăng sáng lạnh lùng, biển sâu mãnh liệt như bị thu nhỏ vào trong khung cửa sổ, mênh mông những làn sóng dữ. Trên biển có một ngọn hải đăng, lấp lánh ánh sáng màu vàng, chỉ đường cho ngư dân về nhà. Bùi Văn Ca tìm kiếm trong khung cảnh đó, nhưng không có bất cứ thứ gì thu hút được sự chú ý của anh. Anh khẽ ngáp một cái, xoay đầu, thoáng nhìn thứ đang nhỏ giọt trên mu bàn tay, chợt có một cảm giác. Thứ duy nhất giữ anh lại cuộc đời này chỉ có cái kim cùng một cái ống.
Cứ như thế không biết đến bao lâu, cả ngày Bùi Văn Ca cứ ngây ngây ngô ngô, cho đến một ngày có một người phụ nữ đến, cô nói rất nhiều chuyện với anh, ngồi bên giường của anh, còn cầm tay anh lên, khuôn mặt ướt đẫm. Anh vô cùng buồn chán nhìn cô, không biết có phải đã đổi người chăm sóc chưa, miệng cũng không giống hôm qua, mũi cũng không giống hôm qua. Anh nghe một hồi lâu, cảm thấy buồn ngủ rồi, khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, người phụ nữ đau lòng nói. "Anh ấy không yêu anh, Bùi Văn Ca, Dung Bái thật sự không yêu anh." Nói xong cô khóc bỏ đi. Anh vẫn không hiểu bất cứ điều gì, chỉ thay đổi tư thế nằm trên giường, chui vào trong chăn, cuộn cơ thể lại như một con nhộng.
Sau này anh cũng không bao giờ nhớ được, người phụ nữ không giống người chăm sóc kia chính là người Dung Bái tỏ tình, cũng là người ở trước mặt bao người nói thích anh. Sau này ấn tượng duy nhất của anh với cô chỉ có một câu, chính là câu cô đã nói Dung Bái không yêu anh.
Lần thứ hai Bùi Văn Ca có ý thức rõ ràng là khi anh ở phòng bệnh chính của khu này. Anh cảm giác bản thân như đang lang thang trong rừng sương mù, đột nhiên giẫm phải một khoảng trống rồi rơi khoải làn sương mù, Bùi Văn Ca nhìn lại thì thấy anh đang ngồi xe lăn và dừng bên một giường bệnh khác, mà người ở trên giường chính là Dung lão gia. Anh lấy tay lau mặt, càng lau càng ra nhiều mồ hôi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng đầu óc lại mờ mịt, cuối cùng chỉ có thể đau xót nhìn Dung lão gia, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Vẫn chưa kịp nói, Dung lão gia bị bệnh đã một thời gian, khoảng nửa năm trước ông đã vào bệnh viện này, sống một cuộc sống nhàn nhã, lúc rảnh thì tản bộ cạnh bờ biển, không hề giống một người sắp chết. Trong cơ thể gầy gò còn mỗi khung xương kia, linh hồn vẫn vô cùng mạnh mẽ, cái chết ở trước mặt ông chẳng qua chỉ là một vở hài kịch, vì vậy ông vừa đau lòng vừa tức giận khi nhìn thấy Bùi Văn Ca, một người còn trẻ như vậy, mà cơ thể lại phảng phất hơi thở của kẻ sắp chết, "Mạnh mẽ lên, thằng bé này, hãy nghĩ đến ông của con, là cháu trai của ông Bùi, sao ông ấy có thể chịu được chứ?" Ông tức giận nói, tháo cặp kính xuống, đóng quyển sách lại, nói câu đầu tiên. Sau đó ông không để ý xem Bùi Văn Ca có nghe được hay không, chỉ thuận lại chuyện hôm đó một cách đại khái.
Ngày hôm đó, Tống Bắc Triều lo đến mức muốn bứt hết cả tóc, y liên tục thôi miên bản thân rằng không có chuyện gì đâu, cuối cùng vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, kéo theo mấy đứa bạn cùng quay về ký túc xá. Bọn họ tìm thấy Bùi Văn Ca ở trong phòng, không thấy Dung Bái đâu, Bùi Văn Ca thì hôn mê trên giường, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Dương Dương là người đầu tiên bảo gọi xe cấp cứu, Tống Bắc Triều ngăn cậu lại, nếu chuyện này mà gọi cấp cứu, chắc chắn Dung Bái sẽ gặp rắc rối lớn, chưa kể còn bạo hành và đánh đập, danh tiếng của hắn và Bùi Văn Ca sẽ đi tong. Bọn họ bàn bạc một lúc, sau đó thông qua cha mẹ mình gọi điện cho thư ký của Dung lao gia. Không đến nửa tiếng, một chiếc xe màu đen có che rèm chạy đến phía dưới ký túc xa, hai người đàn ông mặc đồ đen đón được Bùi Văn Ca, trực tiếp đưa anh đến đây.
"Còn thằng nhóc Dung Bái kia, bây giờ nó đã ra nước ngoài rồi." Dung lão gia bình tĩnh nói, khóe mắt liếc nhìn Bùi Văn Ca, chờ đợi phản ứng của anh. Bùi Văn Ca nghe xong, lộ ra dáng vẻ mờ mịt, như thể không biết Dung Bái là ai, Dung lão gia lắc đầu, đưa bàn tay in hằn những dấu vết của năm tháng ra, khẽ xoa đầu anh, chậm rãi nói, "Văn Ca à, con đừng giận, đừng làm khó bản thân mình, ông nội đã thay con dạy nó rồi." Ngay sau ngày xảy ra chuyện, Dung lão gia chống gậy đứng ở sảnh lớn của Dung gia, còn thuộc hạ thì đi khắp cả thành phố, tóm được Dung Bái ở quán bar về. Tính thằng nhóc đó ngỗ ngược như một con sói hoang giơ móng vuốt lên, không ngừng giãy dụa chửi bới, còn đánh nhau với những người đưa hắn về.
Dung Bái không hổ là người tài được võ sư dạy dỗ, tuy khuôn mặt và cơ thể đều đẹp đẽ như những người giàu khác, nhưng mỗi một tấc da đoạn mạch đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, đủ để quật ngã bất cứ người nào. Cuối cùng hắn bị mười người quật ngã, còn bị đánh một chút. Đánh nhau xong, Dung lão gia mặc kệ tiếng khóc nức nở của con dâu, cũng mặc kệ tiếng gọi lo lắng của con trai, ông đi đến trước mặt cháu nội, vài người vẫn đang đè lên Dung Bái, hắn vẫn còn vùng vẫy tay chân, ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm ông nội. Mặt của hắn xám xịt, vô cùng nhếch nhác, mũi cũng đang chảy máu. Thế nhưng, hắn không chịu nhận thua.
Dung lão gia chống gậy chỉ vào khuôn mặt dính đầy bụi của Dung Bái, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh một tiếng, "Dung gia của chúng ta bao nhiêu thế hệ, chưa có bất kỳ người đàn ông nào đánh người yêu của mình, cho dù là một cái tát." Ông nói, giọng điệu uy nghiêm không thể thách thức, "Việc hôm qua của anh chính là súc sinh." Dung Bái nhổ một ngụm nước miếng sẫm màu máu, giống như con thú bị sập bẫy, tức giận hét lên, "Người yêu cái quái gì chứ? Nhiều lắm thì nó chỉ là một thằng nam kỹ bị con chơi nát mà thôi, ngay cả con chó cũng không bằng, con đánh nó thì sao chứ! Ông thích nó đến thế sao, vậy ông tự đi mà làm nó, để cho nó mang thai con ông, để nó giúp ông sinh! Ông cho con làm cái quái gì chứ." Thế là mọi chuyện lại tiếp diễn như vậy. Ngày hôm sau, Dung Chiến không báo gì mà đưa Dung Bái ra nước ngoài.
Bùi Văn Ca ngây ra, anh giơ tay trái lên, đụng vào máy trợ thính ở trên tai, giống như muốn xác nhận xem mình có nghe nhầm không. Một lúc sau, người anh hơi nghiêng về phía trước, thử tới gần Dung lão gia để ông có thể nghe rõ lời của anh, "Hắn đi rồi? Người nào đi chứ? Vậy...vậy có trở về không?" Anh cẩn thận hỏi, trong giọng nói mang theo sợ hãi,