Hàn Lập chau mày.Cảm giác chính mình đυ.ng trúng phiền phức lớn.Tên Lệ Phi Vũ này hoàn toàn không giống Lệ sư huynh lạnh lùng như trong lời đồn, ngược lại cổ linh tinh quái, mưu mô lám trò! Chẳng ngẩu gì cả!Hàn Lập đối phó với lão xảo quyệt như Lệ Phi Vũ, cảm giác như lấy trứng chọi đá.
Lần sau nếu không có lợi ích hắn tuyệt đối không cứu ai nữa!Oán niệm của Hàn lão ngày càng tăng! Nhưng đối diện với tên đầu sỏ Lệ Phi Vũ, hắn chỉ dành nên nhịn.
Nào là cứu người, nào là vô danh khẩu quyết, nào là dược giảm đau...!Không thể trở mặt để công sức đổ sông đổ biển được, đã vậy còn vô cớ đắc tội một tên thực lực cao!“Lại gì nữa?" Hàn Lập không kiên nhẫn nói.
Đây là lần đầu tiên hắn để lộ cảm xúc trước mặt Lệ Phi Vũ.
Lệ Phi Vũ bật cười, lấy mảnh vải ra nói: “Ta có vài chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo ngươi.
Ngươi đừng từ chối đấy!"“Ta chỉ muốn trong mấy năm cuộc đời ngắn ngủi, có thể tỏa sáng một chút!"Hàn Lập trầm mặc, nhìn nụ cười có vài phần thê lương của Lệ Phi Vũ, hắn thở dài lắc đầu.“Được thôi, nhưng ta không dám đảm bảo ngươi thật sự học được!”“Hơn nữa thứ này cũng không có tác dụng gì, ngươi đừng hi vọng nhiều.Nghe Hàn Lập nói, Lệ Phi Vũ bình thản gật đầu, nhưng trong lòng thì nở hoa.Hàn Lập đúng là trẻ người non dạ.Có lẽ đây là lúc Lão Ma dễ đối phó nhất.Cũng không biết mấy trăm năm sau hắn hỏi tưởng lại, Lão Ma có nhận ra được hắn luôn bị Lệ Phi Vũ lừa hay không?Lệ Phi Vũ rất mong chờ ngày hôm đó đến.
Đến lúc đó vẽ mặt Hàn Lập nhất định rất thú vị!Lệ Phi Vũ nhờ Hàn Lập giải thích một số nghi hoặc của vô danh khẩu quyết.
Trong đầu cũng hình thành khái niệm đại khái.Hàn lão ma ban đầu tự mình mày mò, Mặc Cư Nhân còn không cho hắn nhập môn.
Hiện giờ Lệ Phi Vũ được Hàn Lập dẫn dắt, lý giải và tu tập của hắn với Trường Xuân Công tăng tốc nhanh chóng.“Tiểu Hàn!”Ngay khi giải đáp toàn bộ nghi hoặc, Lệ Phi Vũ vỗ bả vai Hàn Lập: “Vẫn là câu nói cũ, có phiền phức tìm Vũ ca!”Hàn Lập: “....”“Đúng rồi, ta còn có một việc!"Ánh mắt Hàn Lập u oán nhìn Lệ Phi Vũ.
Trong lòng chỉ có hối hận, sớm biết thế đã không cứu Lệ Phi Vũ, đúng là tên phiền toái.“Ngươi là đệ tử Mặc đại phu, hẳn là biết luyện chế đan dược bổ khí huyết?”Lệ Phi Vũ tỏ vẻ không nhìn thấy dáng vẻ u oán của Hàn Lập, chỉ lo nói chuyện của mình: “Ta bỏ ngân lượng mua của ngươi, mua giá hời!”“Ngươi đừng từ chối, ngươi không thiếu tiền thì gia đình ngươi cũng thiếu đúng chứ?"“Ca ca cưới tẩu tử? Đệ đệ cần sính lễ? Cha mẹ cần trị bệnh? Muội muội thì sao? Muội muội cũng cản xuất giá mà, không cần của hồi môn sao? Gia đình nhà chồng có xem thường không?”Lệ Phi Vũ nói liên tiếp, khiến Hàn Lập muốn từ chối cũng dành yên lặng.Lệ Phi Vũ vỗ vai Hàn Lập nói: “Chúng ta lên núi rất khó trở về nhà, có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiều.
Ta mua giá hời cũng xem như là chút tâm ý.”Dứt lời cũng không quan tâm Hàn Lập đồng ý hay không, Lệ Phi Vũ xách gói thuốc tiêu sái rời đi.
Mua giá hời có vẻ Lệ Phi Vũ lỗ.
Nhưng thực tế thì hắn thắng đậm!Một chút bạc vụn phàm tục đổi lấy lòng cảm kích của Hàn Lập, còn kéo gần được khoảng cách.Thậm chí còn mở đầu thuận lợi cho một cuộc mua bán.Về sau hắn lấy thuốc từ chỗ Hàn Lập không phải càng dễ dàng hơn sao? Nói không chừng còn được miễn phí!Nghĩ đến việc Hàn Lập nắm giữ bình Chưởng Thiên chế tạo dược liệu, vất vã luyện đan còn phải để dành phản cho mình, Lệ Phi Vũ cười xán lạn.Hắn đi đến Ngoại Nhận Đường, quay về đệ tử tiểu viện.Thỉnh thoảng có đệ tử chào hỏi Lệ Phi Vũ, hắn chỉ bình thân gật đầu sau đó âm thầm xem thông tin của đối phương.Vẫn chưa phát hiện được người có