Hàn Lập đương nhiên không biết người áo lam và người áo vàng nói chuyện với nhau, hắn cũng cảm thấy may mắn vì đã tránh được một kiếp nạn này, mặc dù đối với người áo lam nọ cũng có chút tức giận, nhưng rất rõ ràng thực lực của hai người cách xa Hàn Lập, thật có cảm giác đào thoát lên trời được, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau một hồi bị người áo lam quấy rối, Hàn Lập tâm cũng không cách nào tĩnh lại, tâm cảnh ban đầu bình thản cũng không cách nào bình phục lại. Hắn thở dài, đứng lên, chuẩn bị tính tiền rời khỏi tửu lâu.
Lúc này trên đường cái bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa như có như không, hơn nữa cũng là từ xa vọng đến, càng ngày càng rõ ràng.
Hàn Lập tinh thần chấn chỉnh lại, thân hình đang đứng lên lại ngồi trở về, cũng đưa mắt một lần nữa nhìn ra đường.
Căn cứ vào tin tình báo của Tôn nhị cẩu, tiếng vó ngựa này hẳn là của đại tiểu thư Mặc Ngọc Châu của Mặc phủ từ ngoại thành trở về.
Nghe nói vị thiên kim của Mặc phủ này từ nhỏ đã không thích những gì của con gái, chỉ thích võ nghệ, cũng từ các cao thủ của Kinh Giao hội học được một thân bản lĩnh không tệ.
Làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi chính là, vị tiểu thư Mặc phủ lại đam mêm săn bắn như là cánh đàn ông, cứ ba ngày lại cỡi ngựa ra rừng cây ngoại thành làm một vòng. Bởi vậy rất nhiều công tử theo đuổi cô gái này, cũng mỗi ngày đem ưng gọi khuyển đuổi cáo ở đây, hy vọng có thể có thể thân cận một thời gian dài có thể thu được hảo cảm từ cô gái này.
Đương nhiên, vị Ngô công tử kia tới đây, tự nhiên cũng không ngoài dự liệu đã gia nhập vào hoạt động này.
Sau khi Hàn Lập nghe được tin tức này, đối với vị Mặc Ngọc Châu tiểu thư này cũng hiếu kỳ, một nữ nhi mà có tính cách như vậy cũng rất hiếm thấy, hy vọng cô gái này sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Hiện tại mười mấy người cỡi tuấn mã đủ màu sắc, đang theo đường cái mà phi nước đại đến. Dẫn đầu là hai người một nam một nữ, người nam mày kiếm mặt lạnh, thanh niên anh tuấn vóc người thon dài, người nữ mặc một bộ đồ đi săn đỏ chói, đầu đôi mũ màu tím, không cách nào thấy rõ mặt mũi.
Trong chớp mắt, những người cỡi ngựa đã đi qua trước cửa Hương gia tửu lâu, xẹt qua trước tầm mắt của Hàn Lập, cuối cùng ngừng lại trước cửa Mặc phủ.
Vốn có hai gã đại hán đứng hai bên cửa, lập tức một tên mặt mày sần sùi tiến lên nghênh đón, hắn hướng về phía nam nữ cầm đầu cung kính nói:
"Đại tiểu thư, Ngô công tử, các người đã trở về, hôm nay thu hoạch thế nào?""Cũng không tệ lắm! Thang Nhị, đưa ngựa đi, rồi đem mấy thứ này đi xử lý" Cô gái mặc đồ thợ săn lên tiếng, đưa tay lấy cái mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt diễm lệ kinh tâm động phách, sau đó lập tức từ trên ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Rõ, tiểu thư!" Hán tử tên là Thang Nhị tựa hồ không dám nhìn lâu khuôn mặt của cô gái này, vội vàng nhận lấy dây cương mà đi vào cửa.
Mặc dù cách cửa lớn của Mặc phủ có chút khoảng cách, nhưng Hàn Lập ở trên lầu vẫn thấy rõ bảy tám phần khuôn mặt của cô gái này, hắn không nhịn được hít sâu một hơi, da thịt trong suốt như tuyết, cánh mũi thẳng tắp thanh tú, hai mẳt đen nhánh sáng ngời, đôi môi đỏ hồng mê người, chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt đại khái chỉ đến thế mà thôi.
"Cô gái này chính là Mặc Ngọc Châu sao! Trách không được có thể làm cho tất cả công tử của Gia Nguyên thành trở nên điên cuồng, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành chính là lời mô tả thích hợp nhất đối với nàng" Hàn Lập trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Thanh niên anh
tuấn kia và nam nữ phía sau lúc này cũng đều xuống ngựa, trong đó tự nhiên cũng có người dẫn ngựa đi qua.
Thanh niên nọ mỉm cười đi tới trước mặt Mặc Ngọc Châu, thấp giọng nói vài câu gì đó, làm cho vị Mặc tiểu thư này trên mặt ửng đỏ, đánh trên vai thanh niên này vài cái, tiếp theo ngượng ngùng liếc người thanh niên này vài lần, sau đó chân ngọc chạy thẳng vào cửa. Thanh niên nọ sau khi ha ha cười, cũng phong độ cất bước đi vào.
"Người này chắc là Ngô Kiếm Minh? Thật có thể làm cho cô gái này cười, cũng rất có tương lai đây!" Hàn Lập chua chát thầm nghĩ, hắn rất biết rõ bản thân, nếu nói về tướng mạo, bản thân sợ rằng cỡi ngựa cũng không rượt kịp đối phương.
"Hơn nữa nhìn qua, Mặc Ngọc Châu kia và vị Ngô công tử này tiếp xúc cũng không tệ, cảm tình cũng khá sâu!" Hắn lại cau mày, cảm giác được chuyện này có thể khó mà xử lý như mình nghĩ được.
"Mặc kệ nói thế nào, Noãn dương bảo ngọc nhất định phải lấy được, hơn nữa phải nắm chắc. Dù sao âm độc trên người không phải là nhỏ, nói không chừng nó sẽ bộc phát sớm hơn thời hạn!" Hàn Lập có chút ưu tư.
Hắn sau khi liếc nhìn Mặc phủ qua một lần nữa, rồi vén màn rời tửu lâu, về lại khách sạn nơi mình ở.
Hàn Lập sau khi về khách sạn trải qua một phen suy nghĩ, vẫn quyết định sử dụng phương pháp trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, chuẩn bị đơn đao trực tiếp đột nhập vào.
Hắn định ban đêm lặng lẽ đi gặp vị Nghiêm phu nhân chủ trì Kinh Giao hội, sau đó dùng tín vật mà Mặc đại phu lưu lại cho hắn, trực tiếp vạch trần tên giả mạo thư kia với Mặc phủ, về phần làm sao lấy được bảo ngọc kia, chỉ có thể đến đâu thì hay đến đó.
Nếu đã quyết định rồi, Hàn Lập cũng không hề ngại trước sợ sau nữa, hắn ở bên trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị cho tối nay hành động.
Bất quá trong lúc này, khuôn mặt diễm lệ của Mặc Ngọc Châu kia lại thỉnh thoảng hiện lên trong đầu hắn, có đuổi thế nào cũng không xua đi được.
"Chẳng lẻ mình đã thích cô gái này sao?" Hàn Lập có chút mất tự nhiên thầm nghĩ.
Nhưng sau đó hắn lại tự an ủi một chút:
"Một cô gái xih đẹp như thế, mình có bị hấp dẫn cũng là chuyện thường, cũng không nhất định là thích".
Làm một người đã đặt nửa chân vào con đường tu tiên, Hàn Lập mặc dù đối với chuyện nam nữ hoàn toàn trống rỗng, nhưng trong ý thức cũng tránh không được phát sinh việc nam hoan nữ ái.
Tới canh ba, Hàn Lập thay quần áo đen, len lén ra khỏi khách sạn.
Hắn theo nóc nhà mà nhẹ nhàng lướt qua, không có làm kinh động những người tuần canh, đi tới bên ngoài Mặc phủ.
Hắn sau khi đi một vòng quanh phủ, cười khẻ một tiếng, biến thành một làn khói nhẹ, trước mắt mấy tên thủ vệ, tiến vào hậu viện Mặc phủ, mà đám cảnh vệ này cũng không phát giác ra có gì dị thường.