Kim Oánh Kiếm được bàn tay có bao tay nắm giữ quang mang trên thân chợt tắt. Còn thân kiếm thì âm hàn trổi lên mạnh mẽ bức người.
Nhìn tới đây trên mặt của Hàn Lập không chút thay đổi nhưng trong lòng quả thực có chút giật mình.
Sau khi mang cái bao tay vào thì tên kỵ sĩ dễ dàng khu động được thanh kiếm này. Thanh
"Linh Cụ" này thật sự làm đảo lộn hết những suy nghĩ trước nay của hắn.
Mặc dù đã nghe phân thân của Thiên LanThánh Thú nói qua thì những vị phàm nhân kiệt xuất của Linh Giới dường như có thể dám cùng với tu tiên giả đối kháng với nhau. Nhưng mặc dù thanh
"Linh cụ" này thực sự yếu ớt có thể nói giống như là một loại pháp khí. Nhưng mà phàm nhân cũng có thể sử dụng điều này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Như thế có thể nói, bình thường chẳng phải nhân huynh có thể diệt giết được đê giai tu sĩ.
Hàn Lập thực kinh ngạc một chút. Vị kỵ sĩ trước mặt đoản kiếm trong tay nhoáng lên lần nữa hướng tới cổ tay của Hàn Lập nhưng lần này trông rất là cẩn trọng.
Hàn Lập nhướng mày trong lòng chậm rãi thúc dục pháp quyết.
Nói vậy cũng tốt, Minh Vương Quyết và Kim Cương Quyết mặc dù cùng dạng là công pháp nhưng mà trên phương pháp thì lại khác nhau một cái thì mượn linh lực bên trong cơ thể để tu luyện còn cái kia thì lại mượn linh lực từ bên ngoài để cường quán thân thể.
Ban đầu Hàn Lập tự nhiên là chọn dùng phương pháp của Minh Vương Quyết để tu luyện nhưng mà hiện tại không thể thục dục được công pháp này mà chỉ có thể sử dụng loại tâm pháp mới thôi. Hơn nữa Minh Vương Quyết của hắn cũng đã tu luyện tới tầng thứ ba còn Thối Cốt Quyết do có được Long Lân Quả phụ trợ cho nên đã sớm tu luyện tới tầng thứ tư.
Chỉ bằng vào thân thể mà nói nếu như hắn không có vận dụng kiềm hảm bớt uy năng của Kim Cương Quyết thì Kim Oánh Kiếm cũng không cách nào thương tổn được hắn.
Ngay khi đoản kiếm này tiếp xúc tới cổ tay của hắn thì kim mang thoát dừng lại cuối cùng thì cũng cắt qua được một vòi máu chảy ra.
Kỵ sị vội vàng nắm lấy tay kia của Hàn Lập điểm vào chổ máu này rồi bắt đầu viết ra mấy loại ký tự cổ quái lên Huyết Chú Văn Thư này.
Ngay khi mấy dòng huyết chú này viết ra thì nó liền nhập vào trong tờ giấy không còn bóng dáng nữa. Giờ phút này tên kỵ sĩ mới nhìn Hàn Lập cười một tiếng nói.
" Giờ các hạ chỉ cần đem nội dung của khế ướt này nghĩ tới một lần rồi tỏ vẻ đồng ý là được rồi!"Hàn Lập nghe xong như vậy trong lòng vừa động nhưng vẫn cứ làm theo y vậy.
Kết qua là quang mang trên Huyết Chú Văn Thư bổng đại phóng lên rồi các loại ký tự dường như sống lại từ trong văn thư bắn ra rồi nhập vào trong người của Hàn Lập và tên kỵ sĩ sau đó không thấy nữa.
Còn cái Huyết Chú Văn Thư thì tự mình phát ra âm thanh nghe
" Phù phù." một tiếng rồi tự cháy tạo thành một đoàn bích lục trong hỏa diễm cháy không còn gì hết.
"Ha ha, rất tốt! Hàn huynh đệ, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của Thiên Đông Thương Hào chúng ta. Tiểu Thất, đi tìm một chiếc xe đến. Hiện giờ thân thể của Hàn huynh đệ còn yếu lắm không thể nào cưỡi được Toan Lang Thú. Kỵ sĩ mặt sẹo mặt lộ vẻ tươi cười nhìn Hàn Lập với vẻ mặt rất là ôn hoà.
Lúc nảy tên thanh niên đáp ứng một tiếng lập tức thúc dục cự lang phía dưới đi tới phía trước. Còn đại hán mặt sẹo thì cười híp mắt cùng với Hàn Lập nói chuyện phiếm và cũng tự giới thiệu về mình.
Lúc này Hàn lập mới biết được đại hán mặt sẹo tên là Trương Khuê là một vị hộ vệ đội trưởng của Thiên Đông Thương Hào. Lần này hắn hộ tống một lô hàng hóa quý trọng và đắc giá đi ngang qua Thanh La sa mạc này. Còn Thanh La sa mạc thì không thể coi là nhỏ được bởi vì một đội xe muốn đi nhanh nhất cũng phải mất một tháng thời gian mới đi được từ bên này băng xuyên qua tới bên kia.
Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau thì từ phía xa thấy có bụi bay mịt mù nổi lên. Có một vật rất là to lớn hướng chổ này đi tới. Tiểu Thất nhìn thấy đám bụi này liền tiến tới phía trước dường như là để chỉ đường.
Khi nó đi tới gần thì lúc này Hàn Lập mới thấy rõ đó là một con cự quy khổng lồ cao khoảng bốn năm trượng còn bề ngang khoảng bảy tám trượng từ xa đi tới.
Ở trên cự quy còn có một cái thùng xe bằng gỗ xanh còn phía trước thì có một cái chổ ngồi, ngồi trên đó là một tên hôi bào lão giả trông rất là xấu xí nhìn bề ngoài thì giống như là một tên phu xe vậy.
Cự quy khi tới trước mặt mấy tên kỵ sĩ thì dừng lại còn thùng xe thì tự động mở ra bên trong xuất hiện ra một ngưới thiếu nữ vận áo xanh khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt tròn xinh đẹp bộ dáng thật là đáng yêu.
"Trương thúc, chính là người này sao?
" Thiếu nữ đưa mắt nhìn tới Hàn Lập đang nằm dưới đất liếc qua một cái cười híp mắt hỏi.
"Hương nhi cô nương! Vị này Hàn huynh đệ đã gia nhập vào hiệu buôn của chúng ta nhưng giờ thân thể không được tốt lắm. Những xe khác thì chứa đầy hàng hóa. Vì vậy chỉ còn nước phải làm phiền tới mấy vị cô nương.
" Đại hán mặt sẹo rất là khách khí với thiếu nữ nói.
" Ồ, nếu như đã gia nhập vào hiệu buôn của chúng ta thì cũng không phải là người ngoài. Chiếu cố hắn một chút cũng là chuyện phải làm. Đưa hắn tới đây đi.
" Thiếu nữ thản nhiên cười nói một câu. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã lộ ra một nét rất là quyến rũ.
Đại hán mặt sẹo trong miệng liên tục cảm ơn. Lập tức tay vung lên hai tên kỵ sĩ nhảy xuống cự lang đem Hàn Lập từ trong đống cát lôi ra. Một người khiêng cái đầu còn người kia thì bê cái chân. Rồi leo lên một cái thang dây, đem Hàn Lập đưa lên mình con cự quy.
Thân hình của người thiếu nữ nhoáng lên, tiến vào trong xe trước theo sau là hai tên kỵ sĩ cũng đã đem Hàn Lập tới cửa xe. Hàn Lập đưa mắt liếc qua một cái liền nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở trong xe.
Bên trong thùng xe không gian rất lớn có thể chứa được hơn mười người. Nhưng lúc này ngoại trừ thiếu nữ vận áo xanh ra thì bên trong xe còn có ba vị thiếu nữ nữa. Tuổi từ khoảng mười hai, mười ba đến khoảng mười sáu, mười bảy. Mặc dù còn nhỏ nhưng dung mạo ai cũng rất là xinh đẹp. Và cũng không ai giống ai cả.
Mà bên trong xe ngoại trừ một cái bàn và bốn phía đều giăng các loại màn tơ thả dài xuống thì trống không không có thứ gì hết. Trông rất là trống trải.
Không trách được vì sao mà đại hán mặt sẹo lại đưa Hàn Lập vào đây.
Sau đó Hàn Lập được bố trí nằm trên một cái ghế dài trên mặt lót một tấm nệm làm bằng một loại da thú màu vàng mềm mại ở một góc của thùng xe. Thật là thoải mái.
Hai tên kỵ sĩ này làm xong thì liền nhanh chóng lui ra ngoài mà không dám liếc mắt nhìn tới mấy vị cô nương đang ở trong này.
Hàn Lập có chút kinh ngạc nhưng do trước đây khi còn ở Nhân Giới đã trải qua không biết bao nhiêu là sóng to gió lớn. Vì vậy tự nhiên sẽ không lộ ra bất kỳ việc gì là khác thường. Sau khi hướng tới mấy vị
nữ tử nọ mỉm cười chào hỏi. Rồi liền tự động nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Có thể nói là trong thân thể của hắn không còn một tia pháp lực. Hơn nữa kinh mạch còn không có hoàn toàn khôi phục. Thực sự là không thể tu luyện bất cứ cái gì hết. Nhưng là ở trong sa mạc này hơn một tháng trời ban ngày thì nắng như thiêu đốt còn ban đêm thì lạnh thấu xương. Hơn nữa bên trong cơ thể chịu rất nhiều áp lực và đau khổ vì vậy tinh thần của hắn rất là mệt mỏi.
Trong thùng đang có bốn vị nữ tử ngồi. Ngay từ lúc đầu bọn họ đã dùng ánh mắt tò mò đánh giá Hàn Lập rồi thầm thì nói nhỏ với nhau rõ ràng là đang bàn tán về hắn.
Mặc dù âm thanh của những vị nữ tử này rất nhỏ nhưng ở cự lỵ gần như vậy cùng với thính lực của Hàn Lập rất tốt cho nên đã nghe hết toàn bộ nội dung câu chuyện mà họ nói.
"Hương nhi muội muội người bị này bị cái gì mà lại không thể nào cử động được kia chứ.
"
" Ai mà biết, nhưng mà lúc nãy có nghe qua Trương thúc nói là chút nữa có một vị tu tiên đến xem xét lại.
"
" Hừ hừ, không biết Trương đại thúc xem thế nào mà lại coi trọng người quá? Nhưng mà vị tu tiên này lẽ nào lại dễ dàng mời tới được kia chứ. Việc này không rõ ràng lắm nhưng mà Trương thúc nói người này dường như tiềm lực rất lớn có thể nói là một nhân tài hiếm có. Nếu không thì cũng đã không cho hắn vào trong sương phòng của tỷ muội chúng ta.
"
" Nhân tài? Ta thật sự không biết hắn tài giỏi chổ nào nữa. Người này nhìn qua thì thấy cũng bình thường thôi?
"
Hàn Lập đối với những lời bàn tán của những vị nữ tử này làm như là không nghe thấy tới chỉ lẳng lặng nằm trên tấm da thú mà không nhúc nhích.
Lúc này cự quy lại quay đầu và bắt đầu di chuyển. Mặc dù tốc độ không chậm nhưng lại rất vững vàng. Trong thùng xe Hàn Lập cũng chỉ có thể cảm nhận được có sự xóc nhẹ mà thôi.
Không lâu sau đó cự quy bổng nhiên dừng lại.
Âm thanh ồn ào nổi lên từ xa ttruyền đến có lẽ cự quy đã về tới đội xe của họ rồi.
Rồi lại nghe tiếng của đại hán mặt sẹo quát lên một tiếng. Cả đội xe lại tiếp tục lên đường.
Do Hàn Lập nằm bên trong thùng xe nên không thể thấy được tình hình của đội xe nhưng có thể biết được số lượng đội xe này không ít có thể vào khoảng hai ba trăm người.
Lúc này bốn vị nữ tử bàn tán chuyện của Hàn Lập một hồi thấy hắn không có chút phản ứng nào liền thấy không có chút hứng thú nên đã chuyển đề tài bắt đầu nói đến những chuyện khác.
Lần này thì âm thanh lại lớn hơn rất nhiều so với lần trước và không chút kiêng nể gì tới Hàn Lập.
" Nghe nói lần này Thiên Đông Thương Hào chúng ta vận chuyển hàng hóa dường như có quan hệ tới sự an nguy của An Viễn Thành. Cho nên An Viễn Thành Thành Chủ mới trả một lượng linh thạch rất lớn để thuê đội xe của hiệu buôn chúng ta vận chuyển hàng hóa từ một chổ xa xôi như thế tới. Nếu không thì một cái thành nhỏ như An Viễn Thành này cũng không thể nào thuê được Thiên Đông Thương Hào làm chuyện này.
" Nhưng mà hiện tại Hà phu nhận đã tới trước An Viễn Thành mà ngay cả bốn người chúng ta cũng không có mang theo việc này thực sự là kỳ quái.
"
" Hì hì, ba người các ngươi đúng là không biết gì hết. Lần này phu nhân tự thân đi làm việc thì có thể thấy hàng hóa lần này rất là quan trọng. Hơn nữa lần này phu nhân còn đi tới để đón ngũ thiếu gia về nhà.
"
" Ngũ thiếu gia. Vị này chính là con ruột của phu người mà mười mấy năm trước được đưa tới đây để tu luyện. Nhưng không phải đã nói là ngũ thiếu gia đã được một vị tu tiên sĩ thu vô là môn hạ rồi hay sao chứ? Giờ sao lại xuất hiện ở An Viễn Thành này." Một tiếng kinh hãi la lên, nghe ra âm thanh này là của vị thiếu nữ tên là Hương nhi.
" Cái này ta cũng không rõ lắm. Ta cũng mới nghe phu nhân nói vậy.
"
" Ta nghe nói vị ngũ thiếu gia này bởi thân có đủ linh căn nên từ khi còn nhỏ đã được phu nhân và lão gia thương yêu rất nhiều. Nếu là như vậy thì phu nhân không thể tự thân mình tới đây trước rồi."
Mấy vị nữ tử này nói chuyện không ngừng còn Hàn Lập nằm trên ghế dài thần sắc bình thường ngực phập phồng dường như đã ngủ rồi.
"Ai ở bên ngoài?" vị thiếu nữ lớn tuổi nhất ở trong xe có một vị thiếu nữ vận áo xanh sắc mặt bổng nhiên trầm xuống hướng tới cửa xe nói.
Còn ba vị nữ tử khác nghe vậy thần sắc hơi đổi.
Lúc này từ bên ngoài thùng xe truyền đến một âm thanh nhàn nhạt của một vị nam tử.
"Liễu nhi cô nương, bần đạo là Nam Kỳ Tử được Trương thí chủ mời đến để xem qua một vị thí chủ là họ Hàn?
"
"Thì ra là Nam Kỳ Tử đạo trưởng. Liễu nhi thất kính.
Đạo trưởng mời vào!" Thiếu nữ vận áo xanh thần sắc hòa hoãn theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn tới góc của thùng xe.
Kết quả làm cho cô ta phải ngẩn ra!
Bởi vì không biết từ lúc nào Hàn Lập đã mở hai mắt ra. Hơn nữa đầu ngẩng lên vừa lúc chạm mắt với ánh mắt của cô ta, khóe miệng có chút cười.
Lúc này, vị nữ tử thúy sam tên là Hương nhi đã mở cửa xe ra, phía bên ngoài là đang có một vị hoàng bào đạo sĩ cùng với một vị lão giả áo trắng.
Đạo sĩ chỉ có khoảng ba mươi tuổi, thanh quang trên mặt hiện ra, rõ ràng là pháp lực đã đạt tới một tầng pháp lực nào đó rồi. Còn vị lão giả áo bào trắng thì đầu tóc điểm bạc mặt có vài nếp nhăn xem ra có vẻ già nua một chút.
" Tốt, Phù lão! Lão nhân gia người sao cũng lại đến." gặp mặt vị lão giả áo trắng. Thiếu nữ vận áo xanh ngẩn ra cảm thấy không ngờ tới được.