Cho dù hắn không thể thấy tình hình bên ngoài thất luyện, nhưng cũng biết mình khẳng định là đã bị hút vào trong hắc động, nếu không sẽ không xuất hiện tình hình quỷ dị này. Dưới tình thế cấp bách, Hàn Lập vỗ trán một cái, nhất thời hắc quang chợt lóe, hiện ra một con mắt đen, đúng là Phá Diệt Pháp Mục mà Hàn Lập khổ tu nhiều năm.
Nếu công kích bình thường không có tác dụng đối vơi thất luyện, thì cũng chỉ có thể dùng loại thần thông chuyên phá cấm chế này mà thôi.
Chỉ thấy một đạo hắc sắc quang trụ nhỏ như ngón tay bắn ra. Huyết sắc thất luyện nhìn như không thể phá hủy, chợt lóe lên, đã bị phá xuyên thủng. Tiếp theo một cái lỗ hổng to một trượng xuất hiện. Đắc thủ dễ như thế khiến Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lập tức mừng rỡ. Hắn không suy nghĩ thêm, hai cánh vỗ một cái, cả người liền chợt lóe lên, bay ra khỏi thất luyện. Linh quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện ra trong hắc động, hai cánh không ngừng nhẹ nhàng vỗ.
Đây không phải là dựa vào độn thuật gì cả, mà hoàn toàn dựa vào lực phi hành của phong lôi sí, mới có thể lơ lửng giữa không trung.
Nếu không, sợ rằng hắn đã bị hút vào sâu trong hắc động.
Bốn phía truyền ra tiếng quỷ khóc sói tru, vô số huyết sắc hư ảnh bay ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hay tay chập lại.
Tiếng sét đánh phát ra, vô số đạo kim sắc điện hồ từ trong tay hắn bắn ra.
Kim hồ này thô to dị thường, khác hẳn với Ích Tà Thần Lôi của Hàn Lập.
Kiếm thuật này mang tới cho hắn chỗ tốt ngoài ý muốn, việc luyện phi kiếm chẳng những có thể đem linh khí kim lôi trúc thu nạp không còn một mảnh, mà còn ẩn chứa Ích Tà Thần Lôi cho hắn dùng.
Kết quả như thế, ngoại trừ đem thuộc tính của phi kiếm rèn luyện tới cực điểm, ẩn chứa lượng lớn Ích Tà Thần Lôi thì không còn cách nào khác.
Hôm nay bị Hàn Lập sử dụng, nhưng lại có vẻ không thể đỡ nổi!
Một trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, sau đó kim sắc lôi quang chớp động, bốn phía bắn tới vô số huyết sắc ảo ảnh, nhưng số lượng huyết ảnh thật sự rất nhiều, phảng phất vô cùng vô tận. Chúng không sợ chết mà tuôn về hướng Hàn Lập, hình thể hơi ngưng lại một chút, thậm chí há miệng, phun ra một đám huyết ti chứa tinh khí ngập trời, trực tiếp xuyên thủng điện võng do Ích Tà Thần Lôi tạo thành, tới gần Hàn Lập.
Bất quá hai tay Hàn Lập bắt quyết, chợt thả ra Hư Hóa Kiếm Quang chắn bên ngoài, thanh quang chợt sáng chợt tối, trong nháy mắt huyết ti liền bị chém nát bấy.
Mà lúc này, huyết sắc quang trận phát ra tiếng ầm ầm truyền vào tai Hàn Lập một cách mãnh liệt, không gian trong hắc động cũng ba động mãnh liệt. Ánh mắt đảo qua mọi nơi, Hàn Lập liền hiểu rằng mình đang gặp phải một loại nguy hiểm không biết tên.
Sắc mặt hắn trầm xuống, hai cánh sau lưng vỗ một cái, cả người sau vài lần chớp động đã xuất hiện ở bên bờ hắc động, ý định sẽ bay ra ngoài.
"Phanh" một tiếng, thân hình Hàn Lập bị bắn ngược trở lại, phảng phất đụng phải một vách tường vô hình, bị một tầng cấm chế trong suốt đẩy ngược lại. Hai cánh sau lưng phải vỗ liên tục thì hắn mới ổn định được thân hình, vẻ mặt trở nên kinh sợ.
Hắn đang chuẩn bị thi triển đại thần thông khác phá cấm chế thì từ chỗ sâu trong hắc động không ngờ truyền ra một lực hút thật lớn.
Lực hút lớn đến nỗi làm Hàn Lập không thể đứng vững, mà huyết ti thì lại không ngừng bắn ra khiến sắc mặt hắn đại biến, không cần nói cũng tưởng tượng được sự hoảng sợ trong lòng hắn!
Huyết sắc quang trận ngày càng bạo liệt mạnh hơn, bề mặt quang trận đã trở nên mơ hồ, phảng phất tùy thời đều có thể biến mất. Nói thì dài, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy lần hô hấp.
Hàn Lập bị lực hút trong hắc động kéo, tình thế cấp bách, hắn không còn cố kỵ gì, đem tất cả thần thông trên người phóng hết ra, chỉ hy vọng có thể tạm thời thoát vây.
Trong phút chốc, chỉ thấy bốn phía quanh Hàn Lập phát ra kim sắc quang vựng, hôi sắc quang hà, ngũ sắc quang diễm, kim sắc lôi điện, cùng từng đạo thanh sắc kiếm quang.
Nhiều thần thông như vậy cùng thi triển một lượt thì có thể tưởng tượng được uy lực. Chỉ thấy các loại quang diễm đem thân hình Hàn Lập bao phủ vào trong. Lực hút cho dù cường đại nhưng trong nháy mắt cũng buông lỏng.
Hàn Lập mừng rỡ, đang muốn lập tức bay ra khỏi hắc động thì huyết ảnh bốn phía bỗng gào thét, tiếp theo phát ra tiếng
"phốc phốc" trầm muộn, một cổ lực lượng quỷ dị phát ra, hóa thành một cổ huyết sắc quang hà.
Trong khoảnh khắc, quang hà liền chui vào chỗ sâu trong hắc động không thấy bóng dáng.
Hàn Lập lập tức cảm thấy cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, một cảm giác vô cùng quen thuộc nổi lên trong lòng Hàn Lập. Đây đúng là cảnh sắp bị truyền tống.
"Không tốt." Hàn Lập mặc dù không biết bị truyền đến nơi nào, nhưng cũng biết không phải là nơi an toàn. Pháp mục hắc quang trên trán đại phóng, phun ra một đạo hắc sắc quang trụ, hắc quang chợt lóe, quang trụ liền nhập vào bốn phía không thấy bóng dáng. Nhất thời cảnh tượng mơ hồ thoáng ngưng lại, nhưng liền lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Sắc mặt Hàn Lập xanh mét, hắc quang trên trán trở nên chói mắt, từng đạo hắc quang bắn ra khắp nơi, đồng thời trên đỉnh đầu hiện ra pháp tướng ba đầu sáu tay, từng đạo kim sắc quang mang hiện lên, muốn phá ta quá trình truyền tống.
Nhưng tiếng xé gió từ trong hắc động truyền ra, tất cả công kích chợt lóe lên rồi biến mất, không hề có tác dụng gì.
Hiển nhiên lần truyền tống này khác với những lần trước, không bị công kích ảnh hưởng chút nào. Trong lòng Hàn Lập
trầm xuống, lần đầu tiên hiện ra cảm giác vô lực, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy kỳ quái, dựa theo kinh nghiệm trước kia thì ngay khi cảnh tượng trở nên mơ hồ thì hắn phải bị truyền tống đi mới đúng, nhưng quá trình trước mắt sao lại lâu như thế!
Ngay lúc Hàn Lập kinh hoảng thì lập tức giật mình, bàn tay cầm Huyền Thiên Quả Thật cảm thấy đau như bị vật nhọn đâm vào, hắn cả kinh, vội cúi đầu xuống nhìn.
Bởi vì bản thân hắn vận chuyển Phạm Thánh Chân ma công đến cực hạn, kim quang chói mắt nên không biết từ khi nào bàn tay đã bị thủng một lỗ, máu tươi từ đó chảy ra. Mà nguyên bản bàn tay cầm Huyền Thiên Quả Thật lại bị một cây gai đâm xuyên, trên cây gai còn vương vết máu.
Phải biết rằng thân thể Hàn Lập cứng cỏi còn hơn cả pháp bảo, hơn nữa khi mạnh mẽ vận chuyển Phạm Thánh Chân ma công, bàn tay giờ phút này lại càng cứng hơn rất nhiều.
Dưới tình huống như thế mà còn bị một cây gai nhỏ đam, nếu hắn không tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tin.
Thấy dị biến của Huyền Thiên Quả Thật, sắc mặt Hàn Lập kinh nghi, trước tiên làm phép ngăn máu chảy, bạch quang chợt lóe, tất cả máu đều bị hút vào da. Kế tiếp một tiếng oanh minh vang lên từ trong Huyền Thiên Quả Thật, vọng thẳng đến chín tầng trời.
Sau một khắc, sắc mặt Hàn Lập đại biến, đột nhiên cổ tay run lên giống như bị rắn cắn, Huyền Thiên Quả Thật lúc này muốn bay ra, nhưng vật ấy lại giống như bị đính chặt vào tay Hàn Lập, căn bản không thể bay ra. Sắc mặt Hàn Lập trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hắn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như tuôn qua lỗ nhỏ vào Huyền Thiên Quả Thật, mặc dù liều mạng thúc dục pháp quyết nhưng vẫn không thể ngăn cản chút nào. Máu trong cơ thể trong nháy mắt mất đi ba phần thì mới ngừng lại.
Mất nhiều máu như vậy, may mà thân thể Hàn Lập mạnh tới cực điểm, chứ nếu đổi lại là một gã tu sĩ bình thường thì sợ rằng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Bất quá cũng phải nói, nếu đổi lại là máu của gã tu sĩ khác thì Huyền Thiên Quả Thật chỉ sợ đã đem gã đó hấp thành xác khô.
Huyền Thiên Quả Thật giờ phút này nguyên bản bề mặt màu vàng đã biến thành màu đỏ tươi. Tiếp theo lục sắc hoa văn trên bề mặt dao động một trận, biến thành các phù văn huyền ảo tối nghĩa nhỏ như hạt gạo, số lượng rất nhiều.
Mà cùng lúc đó, bốn phía thân thể Hàn Lập hiện ra vô số ngũ sắc quang điểm, từng con phi nga hướng về phía Huyền Thiên Quả Thật phóng tới. Một tiếng
"phốc xuy" vang lên, bề mặt Huyền Thiên Quả Thật chợt lóe sáng, đột nhiên bắn ra một thanh kiếm.
Kiếm này bề mặt sáng bóng dị thường, nhưng giữa mũi kiếm lại dường như có phù văn quái dị, tổng cộng có năm cái.
Mà Huyền Thiên Quả Thật giờ phút này không ngờ lại biến thành chuôi kiếm. Hàn Lập thấy cảnh này thì không biết nói gì.
Bất quá ngay lúc kiếm này xuất hiện, huyết quang đại trận bên ngoài dường như bị kích thích, sau khi phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, cả tòa pháp trận và hắc động rung lên kịch liệt, sau đó liền biến mất trong hư không.
Cùng lúc đó, Hàn Lập thân ở trong hắc động chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía mơ hồ biến mất, trong mắt chỉ còn thấy một màu đỏ tươi, không thể kiểm soát được bản thân.
Hàn Lập kinh hĩa, theo bản năng cầm kiếm chém ra một cái.
Ở một nơi không biết cách bao nhiêu vạn dặm, tinh khí ngập trời, trên huyết sắc tế đàn lớn có hơn mười bóng người như ẩn như hiện, dưới chân những người này bất ngờ lại là một tòa pháp trận to lớn, huyết quang thản nhiên chớp động.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện một điểm kỳ lạ.
Bộ dáng pháp trận này giống y chang huyết sắc quang trận mà Hàn Lập vừa gặp.
Mà phía dưới tế đàn, bất ngờ nhất chính là cái hồ lớn tràn đầy máu tươi. Từ xa nhìn lại, mặt hồ phảng phất như vô hạn, nhìn không thấy bờ.
Ở trong hồ đang nổi lơ lửng vô số bộ hài cố trắng, chủng tộc không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau khiến người ta cảm giác sởn gai ốc.
"Không có khả năng, là Huyền Thiên Chi Bảo! Ta đã cảm ứng được sự tồn tại của nó."Một tiếng kinh sợ phát ra từ miệng người nào đó trên tế đàn, bộ dáng có vẻ không thể tin.