Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1559: Vật trong hộp


trước sau

Gã đầu to hít sâu một hơi, bàn tay vừa động lấy từ trong lòng ra ba cái hộp ngọc màu trắng. Trên mặt mỗi một cái đều có dán mấy tấm bùa màu đỏ đậm, ẩn hiện có phù văn trôi nổi không ngừng.

"Cái hộp này đối với Thiên Vân mười ba tộc chúng ta cực kỳ trọng yếu, ba vị đạo hữu nếu có thể đem vật này đưa đến Vạn Cổ Tộc thì tự nhiên là sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được nhưng nếu chự vị đạo hữu bị Giác Xi Tộc đuổi theo thì tốt nhất là trước khi bị bắt lập tức đem mấy cái hộp này hủy đi. Nếu không để nó rơi vào trong tay Giác Xi Tộc thì sẽ đưa đến nỗi khổ bị trừu hồn luyện phách". Gã đầu to nói đến đó thì cổ tay run lên, ba cái hộp ngọc lập tức nhằm hướng ba người Hàn Lập bay đến. dị tộc nhân có làn da màu xanh và Hàn Lập theo bản năng tự nhiên đưa tay tiếp lấy. "Nguyên huynh, rốt cuộc bên trong là vật gì, sao lại phải cẩn thận như thế". Dị tộc nhân trong hồng quang đưa mắt nhìn hộp ngọc trong tay có điểm chần chờ hỏi.

"Là cái gì thì tại hạ không thể nói rõ nhưng ta có thể cam đoan với các vị một việc, bằng vào vật này các vị có thể hướng tới các vị trưởng lão của chúng ta ở Vạn Cổ tộc đổi lấy một kiện khôi lỗi cấp bậc thông linh hoặc một bảo vật cùng giai khác". Gã đầu to sau khi hít sâu một hơi thì thần sắc ngưng trọng nói. "Cái gì, khôi lỗi cấp thông linh". Lời này vừa nói ra, dị tộc nhân có làn da màu xanh thất thanh hô to lên.

Chỉ có Hàn Lập lần đầu tiên nghe nói đến vật ấy nên thần sắc tự nhiên không biến đổi còn dị tộc nhân trong hồng quang ánh mắt cũng lấp lóe không thôi

"Nguyên huynh không nói đùa đấy chứ, vật này mà có thể đổi lấy loại bảo vật nghịch thiên ấy. Nói như vậy nếu ta dùng vật ấy yêu cầu đổi lấy Vạn diệu đan thì chắc quý tộc cũng sẽ đồng ý". Lữ phu nhân có chút chần chờ hỏi. "Vạn diệu đan so với thông linh khôi lỗi thì còn hiếm hơn nhiều nên ta cũng không thể cam đoan là các vị trưởng lão chắc chắn sẽ cho ngươi nhưng có bảy tám thành hy vọng". Gã đầu to sau khi chần chờ một chút thì cẩn thận trả lời. Nghe dị tộc nhân họ Nguyên trả lời như thế, dị tộc nhân có làn da màu xanh ngược lại càng thêm tin tưởng vài phần.

Lúc này hắn không nói gì nữa nhưng năm ngón tay cầm hộp ngọc bất giác dùng thêm vài phần lực đồng thời nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc, con mắt quay tròn chuyển động vài cái. Mà lúc này, Hàn Lập đã sớm dùng thần niệm nhằm vào cái hộp ngọc dò xét nhưng thần niệm vừa tiếp xúc với hộp ngọc thì đã bị một cỗ cấm chế chi lực hất ngược ra, căn bản là không thể xâm nhập vào trong đó. Xem ra mấy cái phù triện dán bên ngoài hộp ngọc còn có kỳ hiệu ngăn cản thần niệm.

"Ba vị đạo hữu tốt nhất cũng đừng có chủ ý trên đường mở hộp ra, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đừng trách Nguyên mỗ đã không nhắc nhở trước cho ba vị". Gã đầu to tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của những người khác nên lên tiếng nhắc nhở nói. "Hừ, liệu trong hộp còn có thủ đoạn lợi hại gì khác". Dị tộc nhân có làn da màu xanh hừ nhẹ một tiếng

"Vật trong hộp đối với Thiên Vân mười ba tộc chúng ta mà nói là phi thường trọng yếu nên cấm chế bố trí tự nhiên là không chỉ có mấy tấm phù triện này. Đương nhiên nếu ba vị đạo hữu thật sự có thể đào thoát được, cũng tự tin có thể phá điệu bố trí của Nguyên mỗ thì cứ mở ra là biết". Gã đầu to âm trầm cười rộ lên.

"Ta làm sao mà biết sau khi giao đồ vật này cho quý tộc thì thật sự có thể được trọng bảo. Vạn nhất trưởng lão của quý tộc sau khi thu nhận đồ vật này lại đột nhiên trở mặt không giao vật thì sao". Hàn Lập thản nhiên mở miệng nói. Vừa nghe Hàn Lập hỏi câu này, dị tộc nhân trong hồng quang cùng dị tộc nhân có làn da màu xanh đều nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt đều hiện ra vẻ băn khoăn. Gã đầu to nghe vậy thì nhướng mày một cái, sau khi do dự một hồi lâu thì có chút không tình nguyện nói:

"Nếu các ngươi không quá yên tâm đối với Vạn Cổ tộc chúng ta mà nói thì có thể giao hộp ngọc cho các bộ tộc khác trong Thiên Vân mười ba tộc, đồng dạng cũng sẽ nhận được không ít ưu đãi nhưng ta phải nhắc nhở trước một chút, đồ vật này đối với các bộ tộc khác có thể sẽ không được coi trọng như đối với Vạn Cổ tộc chúng ta cho nên chỗ tốt có thể sẽ ít hơn nhiều. Tối thiểu, Vạn Diệu đan gì đó tốt hơn hết là đừng có nghĩ tới". Gã đầu to sau khi nói như thế thì chẳng những dị tộc nhân có làn da màu xanh và dị tộc nhân trong hồng quang cùng lộ ra vẻ suy nghĩ. Hàn Lập sờ sờ cằm, đối với vật trong hộp cũng cảm thấy rất có hứng thú. "Nếu mấy thứ này trọng yếu như thế thì sao Nguyên huynh không tự mình mang về tộc. Vì sao lại phải phó thác cho chúng ta ra tay?" dị tộc nhân trong hồng quang hỏi một câu.

"Mấy thứ này mới đến tay ta chưa được bao lâu, hơn nữa sau khi có được vật này thì Giác Xi Tộc lại đột nhiên phái ra một chi bộ đội vây công Lục Quang Thành. Phải biết rằng Lục Quang Thành bất quá chỉ là một tòa thành nhỏ không có gì đáng chú ý. Theo lý thuyết căn bản sẽ không nhanh chóng bị công kích như vậy cho nên tại hạ hoài nghi Giác Xi Tộc đã nghe ngóng được phong thanh gì đó. Nếu ta đem đồ vật này ở trên người thì rất nguy hiểm." Gã đầu to thật sự cũng không có ý giấu diếm, trực tiếp đem mọi lo lắng trong lòng nói ra. "Ngươi nói đại quân Giác Xi Tộc cũng là vì vật trong cái hộp này mà đến". dị tộc nhân có làn da màu xanh không khỏi hít sâu một ngụm lương khí, biểu tình lộ ra vẻ khó có thể tin mà trong mắt Hàn Lập cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Cái này cũng là tại hạ đoán như vậy, cũng không nhất định là thật. Nguyên mỗ sở dĩ nhờ ba vị đạo hữu cũng là để đề phòng vạn nhất mà thôi." Gã đầu to thần sắc trầm xuống chậm rãi nói. "Hảo, nếu Nguyên huynh đã nói như thế thì tại hạ đồng ý tạm thời bảo quản vật này". Dị tộc nhân trong hồng quang tựa hồ hạ quyết tâm, trong tay bạch quang chợt lóe lên, hộp ngọc đã được thu vào.

Mà dị tộc nhân có làn da màu xanh sặc mặt âm tình bất định trong chốc lát rồi cũng đột nhiên ném hộp ngọc trong tay lên, tiếp theo há mồm phun ra một đạo quang hà trong suốt cuốn tới đem cái hộp ngọc trực tiếp nuốt vào trong bụng. Đảo mắt một cái, trong ba người cũng chỉ còn Hàn Lập là vẫn đưa một tay nâng hộp ngọc, ánh mắt chớp động không chừng. "Như thế
nào, Hàn huynh còn có nghi ngờ gì nữa không?"
Gã đầu to có chút ngoài ý muốn, quay đầu hỏi

"Nguyên đạo hữu cũng không hỏi tại hạ xuất thân lai lịch như thế nào mà đã đem vật ấy giao cho ta, không sợ nhờ vả không đúng người sao". Khóe miệng Hàn Lập vừa động, liếc mắt nhìn hộp ngọc trong tay một cái rồi bỗng nhiên tựa như cười như không hỏi một câu.

"Hắc hắc, tại hạ tuy rằng còn chưa nhìn ra đạo hữu xuất thân từ tộc gì nhưng cũng khẳng định không phải người của Giác Xi Tộc. Về phần thần thông của đạo hữu thì chỉ cần nghĩ đến chém giết bao nhiêu Hải thú ở hải ngoại cũng tuyệt đối không quá yếu". Gã đầu to cười nói.

"Ân, nếu đạo hữu tin tương như thế thì Hàn mỗ cũng sẽ nhận phó thác này". Hàn Lập tâm niệm nhanh quay ngược trở lại rồi vẫn gật gật đầu đáp ứng.

Thoáng nâng hộp ngọc trong tay Hàn Lập nhẹ nhàng thong dong thu vào trong túi trữ vật

Tuy hắn không biết cái "Thông linh khôi lỗi" cùng "Vạn Diệu đan" kia ra sao nhưng có thể làm cho vài tên tu sĩ cấp Luyện Hư coi như chí bảo thì khẳng định là quý hiếm dị thường. Mà vật trong hộp ngọc có thể khiến cho cái gọi là "Thiên Vân mười ba tộc" nguyện ý trao đổi thì giá trị hẳn là phải cao hơn mấy cái này mới đúng.

Hơn nữa lại có loại chuyện tự đem đồ vật tặng đến tay thì hắn tự nhiên cũng sẽ không dễ buông tay. Dù sao nghe đối phương lúc trước đã nói, trong số truy binh khả năng có tồn tại cấp Hợp Thể kỳ là không lớn, hẳn là đủ để ứng phó. Về phần có đem đồ vậy này đi trao đổi thì đến lúc đó hẵng tính.

"Hảo, nếu ba vị đạo hữu đã đáp ứng rồi thì chúng ta lập tức tách ra mà đi thôi. Hiện tại truy binh đều đang đuổi theo giết những người khác đấy, đây đúng là cơ hội lẳng lặng mà bỏ chạy. Nguyên mỗ đi trước một bước đây". Nhìn thấy Hàn Lập cũng thu hồi hộp ngọc, trên mặt gã đầu to lộ ra vẻ vui sướng nói.

Tiếp theo hắn đảo mắt nhìn qua mọi nơi một vòng sau đó vung tay ném ra một vật màu đen tuyền trông giống như một cái thiết vụ (con quay). Lúc đầu vật này chỉ to cỡ một thước nhưng sau khi được thúc giục thì bỗng nhiên bành trướng dài ra tới ba bốn trượng. Trên thân gã đầu to hoàng quang chợt lóe lên rồi hóa thành một đạo hư ảnh chui vào trong thiết vụ.

"Đúng rồi! Theo ta được biết, vì ứng phó Giác Xi Tộc, các trưởng lão Thiên Vân mười ba tộc chúng ta sẽ đến tụ tập tại Vân thành, trong đó cũng có mấy đại trưởng lão trong Vạn Cổ tộc chúng ta đích thân tọa trấn trong thành. Hy vọng mấy tháng sau chúng ta sẽ có thể tái kiến ở đó". Gã đầu to trước khi đi tựa hồ lại nghĩ tới cái gì nên sau khi chui vào trong thiết vụ còn nói vọng ra. "Vân thành", dị tộc nhân có làn da màu xanh cùng tên dị tộc nhân trong hồng quang nghe vậy thì thần sắc vừa động mà Hàn Lập nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra một tia cân nhắc

"Vân thành", cái tên này hắn tựa hồ đã nghe Thanh Tiểu đề cập qua nhưng nhất thời cũng vô pháp nghĩ ra. Bất quá cũng không sao, trên người hắn còn có một bộ bản đồ khu vực phụ cận. Tuy rằng đã trải qua mấy ngàn năm nhưng đối với những kẻ tu luyện như bọn họ mà nói thì tự nhiên sẽ không có cái gì thay đổi quá lớn.

Tiếp theo chỉ thấy thiết vụ bỗng nhiên quay tròn rồi hóa thành một đoàn hắc quang hình nón chui vào lòng đất không thấy bóng dáng. "Nhị vị đã nhất trí thì tại hạ cũng xin cáo từ". dị tộc nhân xanh giống như kiêng kị truy binh của Giác Xi Tộc nên cơ hồ gã đầu to vừa mới đi cũng lập tức hướng tới hai người Hàn Lập ôm quyền cáo từ

Tiếp theo thân hình hắn thoáng mơ hồ đi, trang phụ và da thịt đồng thời trở nên trong suốt. Một khắc công phu sau cả người liền giống như tan biến trong không khí. Đây là độn thuật gì? Hàn Lập lắp bắt kinh hãi không tự chủ được dùng lam mang trong đồng tử đảo qua. Sau khi nhìn quét qua, sau khi mất khí lực thật lớn thì hắn mới phát hiện ra tại một chỗ xa xa đang ẩn hiện có một bóng người gần như vô hình đang chạy đi.

"Ha hả, đây là bí thuật ẩn nặc đặc biệt của Mặc Lục tộc, một khi thi triển ra thì trừ phi có tu vi cao hơn hắn hoặc là một ít thần thông đặc thù ra thì căn bản là không thể phát hiện ra. Nhưng điểm yếu duy nhất chính là khi thi triển thần thông này lại không thể phá không phi độn mà tốc độ cũng chậm hơn nhiều". Thấy Hàn Lập ngóng nhìn ra xa xa, sau lưng chợt vang lên tiếng cười khẽ của dị tộc nhân trong hồng quang.

"Nga, ẩn nặc thuật này cũng có chút kỳ lạ". Hàn Lập đem ánh mắt vừa thu lại, xoay người nói một câu. Tuy rằng không thể phi hành nhưng cho dù là đi bộ thì chỉ trong thoáng chốc dị tộc nhân có làn da màu xanh đã tiến vào trong một rừng cây xanh phía xa xa không thấy bóng dáng. "Hàn huynh cũng tính toán rời đi sao. Bất quá tại trước khi rời đi, tại hạ có một cái đề nghị, đạo hữu có thể nghe không". Dị tộc nhân trong hồng quang hai tay để sau lưng, nhìn Hàn Lập hỏi một câu. "Có đề nghị gì?", Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, thản nhiên trả lời.

"Các hạ không phải xuất thân từ Thiên Vân mười ba tộc. Một khi đã như vậy thì mạo hiểm làm gì. Không bằng đem vật Nguyên huynh giao cho người chuyển giao cho tại hạ đi" dị tộc nhân trong hồng quang dĩ nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu. "Ngươi muốn cái hộp ngọc kia?", trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia kỳ quái, hai mắt híp lại một chút có chút không quá khẳng định hỏi ngược lại.

"Đúng vật, tại hạ đích xác đối với vật trong hộp ngọc này cảm thấy rất hứng thú. Dù sao tại hạ đến lúc đó tặng một cái cũng là tặng, tặng hai cái cũng là tặng, không bằng để cho Hoằng mỗ đỡ vất vả." Thanh âm của dị tộc nhân trong hồng quang bỗng nhiên trở nên trầm thấp dị thường

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện