Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1652: Ly sơn


trước sau

Sau đó, thân hình Hàn Lập bại lộ ra trước mặt hơn trăm trung cao giai ma thú, sắc mặt hắn nhất thời đại biến. Ánh sáng lưu ly này là loại bí thuật gì mà lại có thần thông lớn như thế. Ngay cả Thái Nhất Hoá Thanh Phù cũng có thể dễ dàng bị phá, hơn nữa đầu ma thú này làm thế nào để biết hắn có mặt ở phụ cận nhưng chuyện tình càng thêm bất ngờ đã xảy ra!

Lúc thân hình hắn vừa mới hiện ra thì đồng thời cách đó hơn mười trượng cũng có thanh quang chợt loé lên rồi hiện ra một thân ảnh thon thả khác. Hắn ngưng thần nhìn lại, đúng là Tiêm Tiêm.

Tinh Tộc nữ tử này cuối cùng cũng không biết dùng thủ pháp gì ẩn nấp mà ngay cả hắn vừa rồi dùng Minh Thanh Linh Mục cũng không thể nhìn thấu hành tích. Bất quá, hiện tại thân hình bại lộ, sắc mặt nàng chợt biến đổi.

Hàn Lập giật mình, tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, hai tay bấm quyết, sau lưng có tiếng sấm phát ra rồi một đôi cánh trong suốt hiện lên. Trong khi đó, Tiêm Tiêm vừa thu lại vẻ bối rối rồi há mồm, trong tay đột nhiên có thêm một đạo phù lục ngân quang chói mắt.

Lúc này hai bên thông đạo có tiếng kinh hồ rồi ma khí đen tuyền theo hai bên phóng lên cao, thanh thế như bài sơn đảo hải hướng vào giữa đè xuống. Hơn trăm trung cao giai ma thú đồng loạt ra tay, thanh thế to lớn như thế nào cũng có thể nghĩ được. Chỉ sợ là Hợp Thể Kỳ cũng tuyệt đối không dám trực tiếp đối cứng.

Hàn Lập hít sâu một hơi, hai cánh sau lưng run lên rồi đột nhiên hoá thành một độn quang xanh trắng kích bắn ra, chỉ chợt loé lên liền tiếnn hập vào trong hư không. Còn Tinh Tộc nữ tử thì lập tức đem ngân phù dánh lên người sau đó hoá thành một mảnh ngân quang biến mất. Hắc khí hai bên nhất thời đánh vào hư không. Ngay sau đó, độn quang xanh trắng chợt loé mà ra.

Hàn Lập xuất hiện cách đó hơn trăm trượng rồi quay đầu liếc mắt nhìn lại nhằm phía lưu ly thú liếc mắt một cái, sau đó thân hình nhoáng lên một cái nhập vào trong hư không không thấy bóng dáng.

Trong không trung ngân hồ chợt loé rồi Tiêm Tiêm ngay sau đó cũng xuất hiện trong hư không, nàng quay đầu hướng về đám ma thú thản nhiên cười rồi thân thể mềm mại lại uốn éo biến đi.

Hắc khí tán đi, thân hình trên trăm ma thú hiện ra, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

"Như vậy mà vẫn để bọn họ chạy thoát được."

Một đoàn lưu quang chợt loé lên rồi thân ảnh Ngọc lưu ly tiểu thú xuất hiện ở phía trước quần thú, nó đưa mắt nhìn về phía hư không trống rỗ, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Đều là tại ta vô dụng, lãng phí thời cơ tốt."

Ma thú nhìn giống như heo rừng mở miệng nói. Đám ma thú phụ cạn khác phần lớn cũng lộ ra vẻ hổ thẹn cùng chán nản.

"Cái này cũng chẳng thể trách được các ngươi, độn pháp cùng ẩn nặc thuật của hai người này đích xác có chút kỳ lạ. Cho dù là ta cũng chỉ phát hiện ra một người trong đó, tên còn lại làm như thế nào để độn đén phụ cận thì ta cũng không phát hiện ra."

"Chúng ta có nên tiếp tục mai phục tại nơi này nữa không."

Một con cao giai ma thú khác nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên là vẫn phải tiếp tục đợi ở chỗ này. Cho dù bắt không được người này thì cũng phải bắt được một vài tên từ bên ngoài tới. Nếu không thì không thể nào trở về báo cáo được."

Lưu ly tiểu thú cười khổ một tiếng nói. Vừa nghe tiểu thú nói như vậy, đám ma thú khác thấy hữu lý, lúc này lập tức giải tán bay đến khu vực phụ cận ẩn nấp.

Hàn Lập ở trong một đoàn ngân quang phi độn về phía trước. Trong không trung có vô số hồ quang màu xanh không ngừng bắn ra liên tục chớp lên bắn lên ngân quang mà ở phía sau hắn không xa, một đoàn ngân quang khác bay sát sau, dồng dạng bị vạn lôi oanh kích mà từ từ đi tới.

Mấy canh giờ sau, từ trong một mảnh linh khí loãng ngân quang chợt loé rồi hai luồng ngân quang từ trong phi ra, theo sau hào quang chợt tắt hai đạo ngân quang chói lọi tán đi. Sau khi tán đi, một nam một nữ đứng ở nơi đó, nam đúng là Hàn Lập mà nữ chính là Tiêm Tiêm!

"Cuối cùng cũng từ bên trong ra được, lúc này đây đúng thật là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Chẳng những không có được Chân lân bổn nguyên mà ngay cả pháp lực cùng pháp bảo đều hao tổn không ít, lại còn thiếu đạo hữu một cái thiên đại nhân tình nữa."

Tinh Tộc nữ tử nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, mâu quang lưu chuyển rồi thở dài một hơi nói.

"Tiêm tiên tử cần gì phải quá mức uể oải. Lúc này đây xuất hiện nhiều biến cố như vậy, cao giai ma thú lại hợp thành bầy xuất hiện. Có thể giữ được cái mạng nhỏ từ bên trong đi ra cũng đã là không tệ rồi."

Hàn Lập mỉm cười, rất là thong thả nói.

"Lời này cũng đúng. Lúc này đây hình như có rất nhiều cao giai ma thú khác canh giữ ở lối ra, người có thể sống sót đi ra chỉ sợ không có mấy. Nhưng mặc kệ sự tình này, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi."

Tiêm Tiêm quay đầu nhìn về lối ra liếc mắt một cái rồi thở dài một hơi nói. Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì liền gật đầu rồi hai người lập tức độn quang tái khởi cùng nhau bay đi.

Ngay sau khi hai người bọn họ rời đi một lúc lâu sau thì đột nhiên từ một phương hướng khác trong sương mù bạch quang nhất thiểm, một đạo kinh hồng chói mắt kích ra, chỉ chợt loé lên thì đã xuất hiện ra một đạo nhân ảnh. Đây là một lão già mập mạp, một thân áo bào, vẻ mặt lo âu. Lão già này đưa mắt đảo qua bốn phía, trong miệng thì thào nói:

"Như thế mà mất đi nửa ngày, sẽ không vì vậy mà bỏ qua cơ hội chặn người ở bên trong đi ra a. Nếu thật sự như thế thì Cốc mỗ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lưu phong tử kia. Biết rõ ta có chuyện quan trọng trong người, không nên ép luận bàn tân thần thông cái gì. Chơi với lão phong tử này thật sự là xúi quẩy vô cùng."

Lão giả một bên tự nói mà trên mặt đều là bộ dáng không hay ho gì mà hắn có một thân pháp lực sâu không lường được, dĩ nhiên là một gã Hợp Thể Kỳ tồn tại.

Bất quá vị thánh tộc họ Cốc này tự nhiên không nghĩ tới, người mà chính mình khổ tâm chờ đợi nơi đây nhiều ngày như vậy bỗng nhiên bởi vì vị "Lưu phong tử" kia xuất hiện làm cho mục tiêu của mình trốn mất.

Thật không hiểu là do Hàn Lập may mắn hay là vị này xúi quẩy. Kế tiếp vị lão già họ Cốc này một tay bấm quyết, thân hình liền trở nên mờ mịt vô cùng, cuối cùng bị bao phủ trong làn sương mù không thấy bóng dáng. Hàn Lập tự nhiên không biết, chình mình trong lúc vô ý đã thoát một cái đại phiền toái. Hắn cùng Tiêm Tiêm không quay lại Tiêu Vân trấn mà trực tiếp theo phụ cận bay qua nhằm thẳng đến phía ngoài kiên trì mà đi.

Hơn nửa ngảy sau, hai người cuối cùng đã từ trong vụ hải phi độn ra, sau đó
phá không bay đi. Một ngày sau, Hàn Lập cùng Tinh Tộc nữ tử đã thấy được trên không trung bóng dáng mơ hồ của Vân Thành xa xa.

Lúc này hai người dừng độn quang lại, tạm thời đứng ở giữa không trung.

"Tiêm tiên tử, vì phòng ngừa có hữu tâm nhân chú ý. Hai người ta tốt nhất là tách ra mà đi vào thành."

Hàn Lập bình tĩnh nhìn Tiêm Tiêm nói.

"Hàn huynh nói cực kỳ có lý, hai người ta cùng đi vào mà nói đích xác có chút đáng chú ý. Như vậy đi, đạo hữu đi trước vào thành, một khắc sau tiểu muội sẽ đi vào được không?"

Tiêm Tiêm suy đoán mỉm cười nói.

"Không có vấn đề gì."

Hàn Lập vui vẻ đồng ý nói.

"Đúng rồi, Hàn huynh trước tiên có thể đem viên thánh giai ma hạch kia đưa cho ta. Để tu bổ Thiên ngoại ma giáp thì trước tiên ta cần xử lý ma hạch và sử dụng bí thuật luyện chế qua một phen. Như thế mà nói, Hàn huynh cũng có thể sớm có được bộ ma giáp."

Tinh Tộc nữ tử thản nhiên nói.

Hàn Lập nghe xong thì cũng cười nhưng không nói gì mà khoát tay, nhất thời một cái hộp ngọc bay ra. Trên mặt Tiêm Tiêm hiện lên một tia kinh ngạc nhưng ngọc thủ vừa nhấc đã thu cái ngọc hạp tới trong tay. Bất quá, nàng cũng không lập tức mở cái hộp ra mà là mở đôi mắt đẹp nhìn Hàn Lập một lúc sau đó mới bỗng nhiên cười một tiếng nói:

"Hàn huynh đối với tiểu muội thật sự là rất yên tâm sao, bảo vật khó khăn mới đến tay như thế mà lại có thể nhẹ nhàng đưa cho ta."

"Hắc hắc, không phải là yên tâm mà Hàn mỗ tin tưởng Tiêm đạo hữu sẽ không vì một viên thánh giai ma hạch mà làm ra cử chỉ gì không khôn ngoan."

Hàn Lập lại lắc đầu hờ hững nói.

"Mặc kệ như thế nào mà nói, Hàn huynh một khi đã yên tâm đem vật ấy giao cho ta thì tiểu muội nhất định sẽ không phụ kỳ vọng. Nửa tháng sau, đạo hữu lại đến tiểu điếm tìm ta, ta sẽ chuẩn bị tốt hết thảy vì đạo hữu mà tu bổ Thiên ngoại ma giáp."

Tiêm Tiêm bấc giác nổi lên một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói.

"Cái này cũng phải nhờ vả Tiêm tiên tử."

Hàn Lập nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Sau đó, hai người hàn huyên vài câu rồi Hàn Lập liền ôm quyền cáo từ trước. Chỉ thấy độn quang xuất hiện rồi một đạo thanh hồng nhằm thẳng đến phía trước tường thành thật lớn mà đi, một lát sau đã biến mất ở trong mây mù không thấy bóng dáng. Mà Tiêm Tiêm thì vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn phương hướng Hàn Lập rời đi mà ánh mắt chớp động.

"Như thế nào, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục mượn sức người này sao?"

Bỗng nhiên một thanh âm xa lạ từ trên người Tinh Tộc nữ tử truyền ra.

"Kỳ ảnh, ngươi đả tỉnh lại!"

Tiêm Tiêm vừa nghe thấy thanh âm này thì không khỏi vui vẻ, hai ống tay áo run lên. Nhất thời một mảnh sáng mờ bay ra sau đó là một đoàn thanh ảnh, sau khi bắn ra xoay quanh một cái thì hoá thành một cái hư ảnh Kỳ lân to cỡ đầu ngón tay.

Con thú này lắc lắc đầu cười khổ một tiếng nhìn Tinh Tộc nữ tử mở miệng nói:

"Mấy ngày trước ta đã miễn cưỡng tỉnh lại nhưng bởi vì lại phải trợ giúp ngươi liên tiếp thúc giục vài loại đại pháp nên kết quả là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mất mấy ngày."

"Hành động này của chúng ta xem như không công mà lui. Không nghĩ tới chẳng những Chân linh chi huyệt Huyệt linh xuất hiện dị biến mà ngay cả gia hoả tồn tại giống như ngươi cũng chạy tới nơi đó. Nếu không có vài phần vân khí thì chúng ta thực có thể vẩn lạc ở trong đó."

Tiêm Tiêm bất đắc dĩ nói.

"Đích xác là như thế. Bất quá cũng may mắn do tiểu tử họ Hàn kia thần thông xa hơn so với dự đoán của chúng ta, nếu không ngươi thật đúng là không thể sống mà ly khai khỏi Ma Kim Sơn Mạch. Bất quá ngươi còn tính toán tiếp tục giao hảo với người này a, có phải là chuẩn bị cho lần vào Chân linh chi huyệt tiếp theo sao?"

Kỳ ảnh gật gật đầu rồi tiếp tục hỏi lại một câu.

"Chân linh chi huyệt xuất hiện lần tiếp theo là chuyện tình của nhiều năm sau. Tạm thời chúng ta không nên cân nhắc xa như thế nhưng cho dù không lo lắng đến việc này thì người này thần thông to lớn như thế, tựa hồ không kém gì thánh giai sơ giai tồn tại. Ta nên hết sức giao hảo thì cũng không có chỗ xấu."

Tinh Tộc nữ tử khoé miệng nhếch lên, cười hỏi.

"Có lý. Thượng tộc thất giai mà đã có thần thông kinh người như thế thì đích xác là đáng giá để mượn sức."

Kỳ ảnh trầm ngâm một chút rồi cũng đồng ý.

"Bất quá, lúc này đây chúng ta tiêu phí nhiều tâm huyết như thế, cũng vì vậy mà chịu nhiều phiêu lưu nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Cái này thật sự làm cho ta rất không cam lòng."

Tinh Tộc nữ tử hai tay ở trong tay áo nắm chặt lại, bộ dáng rất là buồn bực nói.

"Ha ha, ngươi cũng không nhất định phải chán nản như thế. Tuy rằng Chân lân bản nguyên này ngươi tạm thời không thể có được nhưng như thế cũng không có nghĩa là ta không có biện pháp để cải thiện thể chất Tinh Tộc của ngươi mà trợ giúp ngươi tiến vào thánh tộc."

Kỳ ảnh trầm mặc một hồi lâu sau thì đột nhiên bật cười lớn nói.

"Cái gì! Chẳng lẽ Kỳ ảnh người còn biết đến cái Chân linh chi huyệt thứ hai?"

Tiêm Tiêm nghe vậy thì đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức mừng như điên hỏi.

"Hắc hắc, cái Chân linh chi huyệt thứ hai thì ta tự nhiên không có khả năng biết được nhưng ta biết một chỗ thượng cổ di tích khác. Đó là nơi ở của một vị luyện đan tông sư đại danh đỉnh đỉnh thời viễn cổ..."

Kỳ ảnh rung đùi đắc ý nói mà Tiêm Tiêm thì mắt không chớp, ngưng thần lắng nghe.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện