Phía dưới, Liễu Thuý Nhi thấy Hàn Lập và Thạch Côn không nói gì liền đưa một tay vỗ lên vòng trữ vật một cái. Ngũ sắc quang mang chợt loé lên rồi một cái ô nhỏ nhìn diễm lệ dị thường hiện ra trong tay. Cái ô này dài bất quá nửa thước nhưng phía trên phát ra năm loại ánh sáng, mười loại màu sắc, nhìn rất đáng chú ý. Thạch Côn tựa hồ nhận ra bảo vật này nên thần sắc vừa động.
Liễu Thuý Nhi ngưng trọng đem vật này ném lên không trung. Nhất thời bảo vật này hoá thành một đoàn ngũ sắc linh quang hướng lên trời cao bắn đi, sau mấy cái chớp động thì biến mất trên trời cao vô tung vô ảnh. Một lát sau, một mảnh ngũ sắc quang hà từ trên không trung rọi xuống đem hết thảy trong phạm vi mười dặm bao trùm vào bên trong.
Ở trong quang hà xuất hiện một đám phù văn lớn nhỏ không đồng nhất như ẩn như hiện, sau khi loé lên vài cái thì tán loạn biến mất không thấy. Tiếp theo khắp nơi quang hà nhất thời như trong suốt mơ hồ rồi cuối cùng biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập thấy vậy thì hai mắt nhíu lại dùng thần niệm đảo qua. Kết quả khi thần niệm vừa bay đến nơi quang hà biến mất thì liền lập tức bị một đạo lực lượng vô hình hất bắn ngược quay về. Có vẻ như một phương thiên địa này đều bị ngũ sắc tiểu tán kia cấm cế phong bế lại.
Nhưng lúc này Liễu Thuý Nhi vẫn chưa dừng tay. Trênn gười nàng hào quang chợt loé rồi hơn mười cân trận kỳ kim quang chói mắt từ trên người bay ra. Mỗi cây đều tinh xảo dị thường, mặt ngoài lấp loé phù văn dày đặc. Đám phù văn này sau khi xoay quanh một trận thì liền hoá thành kim mang chui vào trong hư không bốn phía. Nhất thời hơn mười đạo kim sắc quang trụ phóng lên cao, lại chợt loé rồi biến mất không thấy, đồng thời trong không gian lại xuất hiện một đạo sóng dao động như có như không, mỏng manh dị thường.
Thấy vậy, Liễu Thuý Nhi trong lòng buông lỏng, nhìn hai người Hàn Lập cười giải thích nói:
"Cái Tị không tán này là một kiện chí bảo đắc ý nhất của gia sư, nó có thể che đậy toàn bộ linh áp dao động phát ra lúc bọn ta bài trừ cấm chế. Còn bộ trận kỳ tạo thành Kim Đô Cấm Linh trận kia là vật gia sư vì chuyến đi này mà luyện chế ra, đây là một kiện phòng ngự trận kỳ. Cho dù thánh giai sơ kỳ tồn tại công kích vào pháp trận này thì nó cũng có khả năng ngăn cản được nhất thời, nửa khắc.""Hảo! Nếu Liễu tiên tử đã làm như thế thì Thạch mỗ cũng sẽ bố trí thêm một ít tiểu vật."Thạch Côn ánh mắt chợt loé lên rồi cười nhẹ nói.
Theo sau đại hán hé miệng phun ra hơn mười đoàn hôi quang! Trong mỗi đoàn hôi quang có một viên hoàn màu đen, tổng cộng có mười ba viên, sau khi vây quanh đại hán bay vù vù một trận thì cũng đồng dạng nhoáng lên một cái mà quỷ dị biến mất.
"Âm phách tử mẫu hoàn! Đoạn tiền bối lại đem chí bảo này giao cho Thạch huynh."Liễu Thuý Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra đám viên hoàn này, ánh mắt chợt co rụt lại.
"Tử mẫu hoàn này không có công hiệu gì khác ngoại trừ khả năng chuyên đả thương hồn phác nguyên thần. Không kịp đề phòng thì ngay cả thánh tộc cũng bị trọng thương. Cái này vừa lúc phối hợp với tiên tử làm thành thủ đoạn bổ sung mà thôi."Thạch Côn bất động thanh sắc nói.
"Cũng tốt. Như thế mà nói, nếu đám Giác Xi Tộc này thực sự lại đây quấy rối thì bằng những thủ đoạn này bọn ta cũng đủ sức ngăn cản một trận."Liễu Thuý Nhi sau khi im lặng một lát thì khẩu khí trở nên bình tĩnh nói còn Hàn Lập thì trong mắt hiện lên một tia đăm chiêu nhưng lại chỉ sờ sờ cằm, thản nhiên nói:
"Nếu nhị vị đạo hữu đã chuẩn bị tốt thì chúng ta nên lập tức bắt đầu bài trừ cấm chế đi. Không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy được chúng ta nên hành động càng nhanh càng tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng.""Hắc hắc, Hàn huynh nói như vậy thực có đạo lý. Liễu tiên tử, động thủ đi!"Thạch Côn cười hắc hắc liên thanh đồng ý nói.
"Nếu nhị vị đạo hữu đã đều chuẩn bị tốt thì tiểu muội bên này tự nhiên cũng không có vấn đề gì."Liễu Thuý Nhi nhẹ giọng cười nói. Tiếp theo một tay nàng lại nhoáng lên một cái, trên tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái tiểu phiến màu đen khác. Mặt ngoài tiểu phiên này màu đen đồng thời phía trên ẩn hiện có Nguyên từ thần quang phát ra!
Nữ tử này cầm tiểu phiên trong tay hướng ra trước người ném đi đồng thời một tay bấm quyết, trong miệng lầm bầm thần chú.
Sau một tiếng nổ
"oanh" lớn thì một cái hôi sắc quang luân từ sau lưng hiện lên, phù văn bên trong hơi chuyển động thì quang hà theo đó bắt đầu quay cuồng khởi động. Cây tiểu phiên màu đen kia như có cảm ứng chợt trở nên run rẩy đồng thời phát ra thanh âm vù vù trầm thấp.
Vừa thấy Liễu Thuý Nhi kích phát Nguyên từ thần quang, Hàn Lập và Thạch Côn đều nhìn nhau liếc mắt một cái sau đó đồng dạng cùng thi pháp.
Lúc này đây, bên ngoài thân Thạch Côn hôi quang đại phóng, tay áo bào run lên, bên trong có một cái bảo vạt hình dáng như một cái lệnh bài bay ra. Lệnh bài này màu sắc u ám dị thường nhưng hai mặt trước sau có hai văn tự
"Nguyên" và
"Quang". Lệnh bài từ từ chuyển động sau đó hình thể cuồng trướng biến thành lớn hơn một trượng.
Đại hán thấy vậy thì không chút do dự xoè tay, năm ngón tay chia ra đặt lên mặt trên của lệnh bài. Trên năm ngón tay linh quang chợt loé, phía trên lệnh bài nhất thời hôi quang đại phóng, hai cái văn tự cổ mặt ngoài phát ra ánh sáng chói mắt. Về phần đại hán, bên ngoài thân hôi sắc quang hà quay cuồng, thanh thế của Nguyên từ thần quang cực kỳ kinh người.
Lúc này Hàn Lập cũng đem một bàn tay tối đen như mực từ trong cổ tay áo thò ra. Thần sắc vừa động, năm ngón tay hơi hơi co lại rồi một ngọn núi cao tầm một tấc quỷ dị hiện ra trong lòng bàn tay. Đúng là Nguyên cực từ sơn đã bị luyện chế qua. Không chờ Hàn Lập dùng pháp quyết thúc dục, ngọn núi này đã tự động bay ra.
Sau khi nhoáng lên một cái, tiểu sơn lập tức bành trướng lên biến thành hơn mười trượng. Mặt ngoài ngọn núi ngân văn sáng ngời, đồng thời tầng tầng hôi sắc quang lãng toát ra.
Cơ hồ đồng thời lúc đó hôi sắc quang luân từ sau lưng nữ tử chấn động rồi một đạo hôi sắc quang trụ chợt loé lên bắn ra kích lên phiên kỳ gần đó. Nhất thời hôi sắc tán phiên chấn động, mặt ngoài phiên mở ra vô số phù văn hiện lên và một đạo quang trụ thô to từ trên phiên phun ra.
Lệnh bài thật lớn trước người Thạch Côn hào quang lưu chuyển một trận rồi một chùm bụi ti từ trên lệnh bài bắn ra. Hàn Lập mặt không chút thay đổi thúc giục pháp quyết, giơ một ngón tay điểm lên hắc sắc tiểu sơn. Nguyên cực từ sơn quay tròn vừa chuyền rồi một phiến hôi sắc quang lãng từ đáy ngọn núi cuồn cuộn tuôn ra.
Ba loại Nguyên từ chi lực trong nháy mắt hoà hợp thành một thể sau đó lại hoá thành cái phù văn to lớn, đường kính vượt quá hơn mười trượng! Dưới sự điều khiển của Liễu Thuý Nhi phù văn to lớn toàn
thân bụi hà này quay cuồng, sau khi chợt loé lên thì liền lập tức chui vào trong bạch hà bên dưới.
Một tiếng nổ trầm thấp truyền ra!
Bạch hà thanh quang đan vào nhau, bạch hà thoạt nhìn đang chậm rãi chuyển động nhưng lại trong nháy mắt bị phù văn dễ dàng một kích mà phá, hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.
Nhưng lúc này phía dưới bạch hà lại hiện ra một quầng sáng màu xanh nhạt. Phù văn lúc này đang rơi xuống liền không chút chần chờ hung hăng nện lên trên thanh quang nhưng lúc này lại vô thanh vô tức không có thanh âm nào phát ra!
Hôi sắc phù văn cùng thanh quang vừa tiếp xúc thì quầng sáng lại chỉ chợt loé rồi bỗng nhiên biến mất giống như bị cắn nuốt rồi. Phù văn to lớn lại tiếp tục rơi xuống, phía dưới lại lập tức có vô số tinh ti đỏ đậm đan vào nhau lấp loé, số lượng rất nhiều, chằng chịt rậm rạp giống như một tấm mạng nhện thật lớn.
Lúc này đây phù văn còn chưa tiếp xúc đến thì trên ti võng đã có hồng quang chợt loé lên rồi một mảnh hồng vân hà cuồn cuộn toát ra hướng lên phía trên dâng lên. Phù văn vừa lúc chui vào trong hồng vân nhưng tình hình lúc này so với lúc trước thì hoàn toàn tương phản, tiếng nổ từng đợt phong lôi liên miên vang lên.
Tuy nhiên phù văn vẫn trầm xuống, hồng vân sôi trào quay cuồng nhưng cuối cùng vẫn bị hôi quang phá tan mà trở thành hư không. Tinh ti đỏ đậm bên dưới bị hôi quang chụp xuống giống như tuyết chảy mùa xuân nhanh chóng bị hoà tan biến mất. Phù văn hào quang chợt tắt rồi lại tiếp tục nhanh chóng rơi xuống, đánh sau vào đệ tứ tầng trong cấm chế. Chỉ là lúc này phù văn do Nguyên từ thần quang biến thành so với lúc bắt đầu thì hào quang tựa hồ ảm đạm đi một ít.
Thấy cái cấm chú phía trước dễ dàng bị bài trừ như thế làm cho đám người Hàn Lập đều có chút ngoài ý muốn. Nguyên bản ba người nhất thời cố kỵ nhất là Thái Ất thanh quang nhưng do bị Nguyên từ thần quang khắc chế nên ngay từ đầu vẫn chưa thấy xuất hiện trực tiếp ngăn cản phủ văn. Đây cũng là nguyên nhân có thể khiến cho việc bài trừ mấy cái trọng cấm chế dễ dàng như vậy.
Trong nháy mắt, dưới ánh mắt của đám người Hàn Lập, phù văn do Nguyên từ thần quang ngưng tụ thành đã liên tiếp phá tan chín cái trọng cấm chế khác nhau nhưng giờ phút này uy năng của phù văn to lớn này rốt cục cơ hồ tiêu hao không còn, sau một tiếng gào thét trần thấp thì mặt ngoài chợt xuất hiện vô số vết rạn nứt nhỏ, sau đó tấc tấc vỡ vụn ra, có vẻ như sắp tán loạn biến mất.
"Nhị vị đạo hữu còn chờ gì nữa, còn không mau chuẩn bị một kích cuối cùng!"Liễu Thuý Nhi bỗng nhiên quát lên một tiếng rồi hôi sắc quang luân phía sau chợt bắn ra, hoá thành một đạo quang trụ thô to chui vào trong phù văn sắp vỡ vụn.
Vết rạn mặt ngoài phù văn vào lúc này trong nháy mắt lại khép lại như lúc ban đầu, hào quang lại đại phóng và lại hùng hổ lao xuống.
Hàn Lập và Thạch Côn cũng đồng dạng phân biệt thi pháp. Một cái lệnh bài thật lớn vỗ một cái liền giống như tên rời nỏ bắn vọt xuống. Một cái hắc sắc tiểu sơn bị một ngón tay đẩy khẽ liền không tiếng động rơi xuống. Hai cái một trước một sau hoá thành hai luồng hôi quang thật lớn giống như hai khoả hôi sắc lưu tinh nhanh chóng rơi xuống.
Đệ thập trọng cấm chế rõ ràng là một tầng do vô số hạt cát màu vàng sẫm tạo thành. Hôi sắc phù văn vừa tiếp xúc với màn cát này thì trong nháy mắt toàn thân hơi dừng lại.
Ở dưới linh mục thần thông của Hàn Lập thì Thái Ất thanh quang nguyên bản vẫn bị Nguyên từ thần quang áp chế đã bắt đầu xuất hiện ở phụ cận. Thanh quang này rốt cục chờ lúc uy năng Nguyên từ thần qunag chi lực của phù văn giảm đi thì mới thể hiện ra uy năng của mình. Nó tuỳ theo hướng lên trên chém tới.
Phù văn nhất thời kêu lên một tiếng muộn hưởng rồi hoá thành vô số mảnh nhỏ nổ tung. Quang hà màu xám run rẩy kích động một trận rồi lại ngạnh sinh đem Thái Ất thanh quang này biến thành hư ảnh trong suốt và tách ra làm hai mà đúng lúc này, hôi sắc quang hà do lệnh bài thật lớn cùng hắc sắc tiểu sơn biến thành cũng hùng hổ ập xuống.
Sau hai tiếng
"ầm ầm" thì Thái Ất thanh quang còn sót lại tuy rằng miễn cưỡng muốn ngăn cản một phần nhưng lại giống như châu chấu đá xe, bị hai cái đồng thời kích lên mà tán loạn đi, hôi sắc quang cầu thừa thế kích lên màn cát phía dưới.
Đám cát vàng óng ánh này sau khi chớp lên một trận thì tiếp theo mỗi hạt cát trong nháy mắt biến ảo thành cỡ nắm tay liều mạng nhắm về hướng hai kiện dị bảo vọt tới. Bộ dáng muốn đem lệnh bài và cả tiểu sơn đè cho vỡ vụn.
Đám cát màu vàng này hiển nhiên là một kiện bảo vật lai lich không nhỏ gì đó, nếu là bảo vật bình thường thì căn bản là không thể ngăn cản được cự lực như thế đánh vào nhưng vô luận là Nguyên cực từ sơn của Hàn Lập hay là kiện hôi sắc lệnh bài kia đều là chí bảo ẩn chứa Nguyên từ chi lực. Tại lúc cát vàng đè xuống, tuy rằng quang hà có co rút lại nhưng hào quang lại càng thêm chói mắt.
Cát vàng ngay cả thần diệu vạn phần nhưng sau khi va chạm với hôi sắc quang hà thì lại tựa như gặp lực cản lớn lao không thể tiến về phía trước một chút nào. Mà đúng lúc này, ngân sắc phù văn mặt ngoài Nguyên cực từ sơn cùng cổ văn trên lệnh bài thật lớn đồng thời loé lên vài cái, lúc này uy năng chính thức mới thể hiện ra.