Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1731: Cửu diễm thảo


trước sau

Tiếng xé gió phát ra, thân ảnh Hàn Lập liền xuất hiện ngay bên cạnh kim thân với vẻ mặt vừa lòng tay áo khẽ phất lên, "phanh" một tiếng, kim thân hoá thành một mảnh kim quang biến mấy không thấy bóng dáng. Đệ nhị Nguyên anh cũng hoá thành một đoàn hắc quang hướng về phía Hàn Lập bay nhanh tới, chợt loé lên liền tiến vào thiên linh cái của hắn. Hắn mặc dù đã đem đệ nhị Nguyên anh đưa vào bên trong kim thân nhưng bởi vì đệ nhị Nguyên anh còn chưa kịp củng cố tu vi bao lâu cho nên khi tranh đấu không thể vận dụng được thần thông mà chỉ có thể sử dụng thần niệm thao túng kim thân mà thôi.

Nói thì đơn giản nhưng thực ra đệ nhị Nguyên anh cũng không có sợ tâm ma phản phệ đồng dạng kim thân cũng không có khả năng phát huy ra mười thành thực lực nhưng sau khi Hàn Lập tiến giai lên Luyện Hư đỉnh giai căn bản là không thể so sánh nổi, ngoài ra nó còn có nhiều loại thần thông còn chưa kịp sử dụng tới mà động tuyền kim quang kia chính là một trong những thần thông lợi hại nhất của kim thân lúc này. Nếu xuất kỳ bất ý sử dụng thì ngay cả tồn tại Hợp Thể Kỳ cũng khó mà thoát được, mà nếu không có thần thông hoặc bảo vật đặc thì cũng có thể mất mạng như chơi. Cho nên cho dù đệ nhị Nguyên anh không hề sử dụng tới công pháp của bản thân nhưng sử dụng kim thân vẫn không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể diệt sát được tên Nhung Tộc kia.

Từ lúc Hàn Lập ra tay đối phó với bốn tên Nhung Tộc kia tới giờ, căn bản chỉ mất nhịp công phu, thậm chí Nguyệt tiên tử và lão già bên kia còn chưa kịp quyết định có quay lại trợ giúp Hàn Lập một tay hay không thì hắn đã giải quyết hoàn toàn địch nhân.

Ban đầu đám Nhung Tộc truy sát hai người đến độ chật vật không chịu nổi thế mà Hàn Lập lại một hơi diệt sạch, hai người lúc này chỉ có thể trợn mắt cững lưỡi, đứng trơ trơ nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập. Thần sắc trên mặt bọn họ ngưng trọng nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng bất an có pha chút kinh sợ tuy nhiên phần nhiều là kinh hỷ!

Hàn Lập cũng không có quản tới sắc mặt hai người kia biến đổi ra sao, thân hình hắn khẽ nhoáng lên một cái liền tới bên cạnh Khúc nhi. Sau khi Hàn Lập xuất hiện và đối phó với bốn tên Nhung Tộc, nữ đồng này luôn thành thành thật thật đứng im phía xa. Giờ phút này thấy hắn đã đến gần thì lúc này mới mở lớn hai mắt rồi cùng Hàn Lập truyền âm trao đổi vài câu, sau đó ngoài thân bạch quang chợt loé lên liền bay vào trong tay áo Hàn Lập.

Hàn Lập trầm ngâm trong chốc lát rồi quay đầu hướng về phía hai người bên kia liếc mắt một cái. Hai người này khi thấy hắn liếc nhìn về phía này thì đều đưa mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ thương lượng cái gì đó, sau đó do dự một chút liền bay đến gần hắn. Độn tốc hai người này cũng không tính là quá nhanh nhưng ngay cả như thế thì cũng chỉ mất vài khắc hai người cũng đã bay tới cách Hàn Lập gần mười trượng. Độn quang chợt tắt hiện ra thân hình hai người.

"Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, nếu không thì tại hạ và Nguyệt tiên tử vẫn còn bị đám Nhung Tộc truy sát, với thần thông của đạo hữu thật khiến cho ta cảm thấy xấu hổ."

Lão giả hướng về phía Hàn Lập ôm quyền, thần tình tươi cười liên tục cảm tạ nói.

"Tư đạo hữu nói như vậy cũng không sai. Mấy tên Nhung Tộc này độn thuật cao minh nếu không phải Hàn Lập đạo hữu ra tay thì e là hai người bọn ta sẽ chết trong tay chúng không chừng."

Nguyệt tiên tử ngọc dung đã khôi phục lại bình tĩnh vốn có, thở dài một hơi nói.

"Nguyên lai pháp lực của nhị vị đạo hữu đã hao tổn không ít làm ta phân vân không hiểu tại sao hai vị lại không thể trảm sát được bọn chúng, dù sao Hàn mỗ cũng cùng nhị vị từ Vân thành tiến vào giới này nếu gặp tự nhiên sẽ không thấy chết không cứu."

Hàn Lập mỉm cười, khiêm tốn nói.

"Hàn huynh tuệ nhãn như đuốc! Tại hạ cùng Nguyệt tiên tử lúc trước dính phải quỷ kế của bọn chúng mà phải tổn hao nguyên khí thi triển bí thuật đào mạng cho nên nguyên khí cũng hao tổn không ít. Đại ân cứu mạng tại hạ quyết không quên, nhất định sẽ có hậu tạ."

Vừa thấy Hàn Lập tỏ ra như vậy, lão giả họ Tư trong lòng cũng có chút buông lỏng, trên mặt cũng cười tươi hơn vài phần.

Hàn Lập nghe lão giả nói như cũng lộ ra vẻ cười như không nói gì thêm.

Bên cạnh lão giả, Nguyệt tiên tử mâu quang chuyển động vài cái, đột nhiên khoát tay lên, trong tay xuất hiện thêm một cái hộp ngọc. Sau đó hướng Hàn Lập chậm rãi nói:

"Ở đây có một gốc linh dược vốn đã tuyệt tích ở Linh giới: Cửu diễm thảo, là tài liệu luyện chế đan dược cao cấp, đây cũng là nguyên nhân đám Nhung Tộc truy sát ta và Tư đạo hữu không tha nay tặng cho đạo hữu coi như là báo đáp ơn cứu mạng."

Vừa nói xong liền đem ngọc hạp hướng về phía Hàn Lập ném tới.

Lão giả bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, ra vẻ như không thấy gì cả, trên mặt vẫn vẻ tươi cười như trước.

Hàn Lập tuy có chút bất ngờ nhưng thần sắc vừa động liền đem ngọc hạp nhiếp vào trong tay, sau đó hắn cúi đầu xuống liếc mắt một cái. Chỉ thấy ngọc hạp hồng quang lóng lánh, mặt ngoài có dán mấy đạo phù triện, coi bộ cực kỳ cẩn thận. Ánh mắt hắn chợt loé lên liền mở miệng phu ra một đoàn thanh hà, quang hà vừa quét qua mấy tấm phù triện phía trên ngọc hạp liền tự hành bóc ra. Phù triện vừa mới bị bóc xuống, từ trong ngọc hạp đột nhiên có một đoàn lưu ly quang đoàn từ bên trong bắn nhanh ra ngoài, bộ dáng linh tính mười phần nhưng Hàn Lập đã sớm có phòng bị thì lại làm sao có thể ngay trước mũi hắn bỏ chạy được. Chỉ thấy một cánh tay của hắn vung lên hư không đánh ra một trảo. Thanh âm "xuy xuy" xé gió vang lên, một cỗ vô hinh chi lực trong nháy mắt đem lưu ly quang đoàn kia chụp tới, năm ngón tay khẽ co lại một chút, quang đoàn kia liền bị nhiếp vào trong tay.

"Hàn đạo hữu cẩn thận!"

Vừa thấy Hàn Lập hành động như vậy, Nguyệt tiên tử vội vàng nhắc nhở nói.

"Không sao!"

Hàn Lập nở một nụ cười, trong tay linh quang chợt loé, kim quang đại thịnh. Lưu ly quang đoàn kia ở trong bàn
tay quay tròn tại chỗ liền phiêu phiêu bay vào trong lòng bàn tay. Đây rõ ràng là một gốc linh dược hình ngọn lửa nhưng lại tản mát ra chín loại linh quang khác nhau, bất quá nó chỉ cao có vài tấc nhưng cửu sắc quang diễm đi qua nơi nào thì phụ cận không gian nơi ấy đều mơ mơ hồ hồ, một cỗ sóng nhiệt kinh người tản ra. Nhưng đối hắn mà nói tuy nắm linh thảo này trong tay nhưng đối với hắn dường như tất cả mọi thứ đều bình thường.

Lão giả họ Tư thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ nhưng trong miệng lại ha ha cười nói:

"Nguyệt tiên tử lo xa rồi! Lấy thần thông kinh người của Hàn huynh nhiêu đó hoả lực sao lại nề hà chứ!"

"Đích xác là vậy! Linh quang do Cửu diễm thảo phát ra có thể nung chảy kim loại nhưng đối với Hàn đạo hữu một chút ảnh hưởng cũng không có, bội phục bội phục!"

Nguyệt tiên tử cũng có chút giật mình nhưng lại nở một nụ cười khổ nói.

Ngón tay vừa động, Hàn Lập lại đem linh thảo này một lần nữa để vào bên trong ngọc hạp rồi cũng dán lên trên ngọc hạp mấy đạo phù triện. Sau đó linh quang chợt loé lên, ngọc hạp trong tay liền biến mất không thấy bóng dáng.

Thấy vậy, Nguyệt tiên tử khoé miệng ngược lại nổi lên chút ý cười. Lão giả tuy rằng trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng nghĩ đến thần thông kinh người của Hàn Lập, mặt tự nhiên không dám có chút dị sắc nào mà ngược lại cười ha hả định nói tiếp cái gì đó nhưng Hàn Lập lại khẽ phất tay áo lên, hai cái tiểu bình màu xanh chợt loé lên, phân biệt bay về phía hai người lão giả.

Hai người thấy vậy liền ngẩn ra một chút, theo bản năng liền nâng tay lên phóng ra hai phiến quang hà đem hai tiểu bình nhiếp vào trong tay.

"Hàn huynh, đây là..."

Lão giả thần sắc ngưng trọng, có chút chần chừ nói.

Nữ tử đồng dạng cũng cầm lấy một cái tiểu bình vào trong tay, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hàn Lập.

"Không có gì cả. Cửu diễm thảo này thật sự là quá mức quý hiếm, đây là hai bình đan dược có thể giúp cho thượng tộc cửu giai tăng pháp lực cùng tăng tiến tu vi, đối với nhị vị khi đánh sâu vào bình cảnh hẳn là có chút tác dụng. Tại hạ dùng hai bình đan dược này coi như là chút bồi thường tới hai vị."

Hàn Lập nhẹ nhàng nói.

"Cái gì, đan dược có thể tăng tiến tu vi cho thượng tộc cửu giai!"

Lão giả vừa nghe được lời ấy thất thố thất thanh nói, sau đó không chút do dự liền mở bình ra đem thần niệm hướng vào trong đó đảo qua rồi tiếp tục đưa lên mũi ngửi một chút, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng như điên.

Nguyệt tiên tử đồng dạng nghe vậy, dị quang trong mắt chợt loé, đồng dạng có chút động dung.

"Không sai, đan dược này đích xác đối với sự gia tăng tu vi của lão phu có chút hữu dụng. Bất quá lão phu cùng Nguyệt tiên tử vừa mới được đạo hữu cứu một mạng như thế nào lại có thể lấy đan dược của đạo hữu được chứ."

Lão giả rốt cục đã khôi phục lại vài phần bình tĩnh, liếc nhìn ngọc bình trong tay do dự nói ra.

"Lúc trước đích xác là ta ra tay nhưng cũng chỉ là nhấc tay một cái mà thôi. Cửu diễm thảo này đối với tu luyện giả tu hoả thuộc tính công pháp thấy được thì so với hai bình đan dược tăng tiến tu vi đã là chi. Hàn mỗ không muốn chiếm tiện nghi của nhị vị, mong nhị vị nhận lấy."

Hàn Lập ảm đạm cười, thản nhiên nói.

"Nếu Hàn huynh đã nói như thế, Tư mỗ cùng Nguyệt tiên tử xin đa tạ đạo hữu vậy."

Lão giả sau khi cân nhắc một chút liền mỉm cười đem ngọc bình thu lại, nói.

Nguyệt tiên tử bên kia cũng đồng dạng kiểm tra xong đan dược, cảm ơn một tiếng rồi cũng đem đan dược thu vào trong tay áo.

Trải qua một phen trao đổi, tâm lý kiêng kỵ của lão giả cũng giảm đi phân nửa, sau đó nhìn về bốn phía đột nhiên hỏi:

"Hàn huynh, xung quang đây chỉ có mình đạo hữu thôi sao? Những người khác có ở gần đây không?"

"Tại hạ ban đầu cùng với hai vị khác cùng nhau hành động nhưng trước kia có gặp chút nguy hiểm nên đã phân tán."

Hàn Lập nhướng mày, cũng không có ý giấu diếm nói.

"Thì ra là thế, thật là có chút đáng tiếc!"

Lão giả nghe vậy trên mặt cũng lộ ra chút không cam lòng nói. Nguyệt tiên tử một bên thần sắc vừa động nhưng cũng lộ ra chút đáng tiếc.

"Tư đạo hữu còn có ẩn ý gì sao? Chẳng lẽ ngươi cùng Nguyệt tiên tử có chuyện gì cần rất nhiều nhân thủ sao?"

Hàn Lập sờ sờ cằm, tựa như có chút vô ý hỏi.

Nghe được lời này của Hàn Lập, lão giả họ Tư không khỏi liếc mắt nhìn về phía nữ tử kia một cái. Mà Nguyệt tiên tử cũng hơi trầm ngâm một chút, liền chậm rãi nói:

"Tư huynh, địa phương kia đã bị đám Nhung Tộc chiếm mất, với thực lực của hai người chúng ta không thể dễ dàng cướp lại địa phương kia nhưng Hàn huynh thần thông to lớn, nói không chừng có biện pháp giải quyết được. Không ngại thì nói cho Hàn huynh, vạn nhất chúng ta thành công thì bảo vật bên trong địa phương đó không đáng nhắc tới, chỉ cần phục chế một bản Kim triện văn công pháp là đủ rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện