Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1780: Hàn Độc


trước sau

Thạch Luân vừa nghe bảo thế, nhất thời trong lòng cả kinh, cơ hồ không chút lưỡng lự ném thẳng túi da về phía sau.

"Phốc." Một âm thanh ngân vang.

Túi da lập tức bị nổ tung, đồng thời bay tán loạn ra một bầy Huyết Sắc Độc Phong.

Tiếng động vù vù nổi lên, sau đó đám Huyết Phong này hóa thành đoàn huyết vân, bay thẳng đến gã thanh niên không biết xuất hiện từ lúc nào ở sau lưng Thạch Luân.

Hiển nhiên tên thanh niên này đột nhiên hiện ra đã thi triển thuật thuấn di chính là Hàn Lập.

Vừa ngó thấy bầy Huyết Phong nhắm hướng mình bủa xuống, hắn liền cười ảm đạm.

Số lượng Huyết Phong này rõ ràng không ít, khoảng chừng ba bốn trăm con gì đó. Đối phương đã bỏ công đào luyện tới mức thành thục rồi, thật tốn khá nhiều tâm huyết, cho dù tu sĩ Kết Đan kỳ gặp phải tình trạng này chỉ sợ cũng phải kiêng kị vài phần.

Tất nhiên với hắn mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Tay chân hắn chưa cần nhúc nhích, chỉ há miệng phun ra một cỗ ngũ sắc hàn diễm, luồng khí cực hàn chớp động một cái, lập tức cuốn lấy toàn bộ bầy Huyết Phong vào trong.

Chỉ thấy ngũ sắc hàn quang lưu chuyển trong chốc lát, cả đàn Huyết Phong nháy mắt hóa thành một khối băng cực lớn, rồi treo lơ lững giữa không trung không động đậy chút nào.

Thạch Luân thấy tình hình như vậy tỏ ra kinh sợ, liền đan hai tay lại, giơ ra một cổ kính màu xanh.

Chỉ thấy mặt kính chợt lóe hào quang, lập tức phun ra một luồng thanh quang trải dài, tốc độ cực kỳ chớp nhoáng, mà khoảng cách so với Hàn Lập lại gần trong gang tấc.

Đuôi mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, căn bản không cần tránh né gì, bỗng nhiên trước người hiện lên một tầng sắc xám, điện quang lập lòe.

Luồng thanh quang đánh thẳng lên quầng sáng, liền như trâu đất xuống biển mà không thấy chút bóng dáng nào bên trong quầng sáng cả.

Bản thân tên Thạch Luân quá mức giật mình, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Khuôn mặt Hàn Lập không chút cảm tình liền nhẹ nhàng trỏ ngón tay về phía đối diện, một tia thanh quang chớp động bắn nhanh ra, rồi im hơi lặng tiếng biến mất dạng.

Ngay sau đó, tên Thạch Luân cảm thấy trước mắt thanh quang lóe lên, ánh mắt chợt lạnh đi, liền bị tia thanh quang đột ngột xuyên thủng ngay đỉnh đầu, thân thể trở nên cứng đờ rồi không nghe thấy gì nữa.

Lúc đó tia thanh quang không hề dừng lại, tiếp tục bay nhanh xung quanh xác Thạch Luân rồi trực tiếp cắt gọn thành bảy tám mảnh.

Tàn thi tóe ra một màn mưa máu rơi xuống đất, kể cả nguyên thần núp trong cơ thể trong nháy mắt cũng bị tiêu diệt.

"A."

Trung niên nam tử vừa mới thoát chết trong gang tấc đứng gần đó thấy vậy, kinh hãi thất thanh la lên.

Hai gã tu sĩ đang giằng co với Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử đương nhiên thấy trọn một màn Thạch Luân bị chém giết thế nào, nên sắc mặt hai tên đó đại biến, tứ chi lạnh cóng đều lộ ra vẻ hoảng sợ tựa như nhìn thấy quỷ vậy.

Lúc đó Hàn Lập vừa dừng tay, ánh mắt lạnh như băng đảo qua hai người bọn chúng.

Hai gã đồng bọn của Thạch Luân phát lạnh khắp người, cơ hồ cùng lúc buông đối thủ ra. Một tên đột nhiên thả ra khẩu phi đao, rồi hóa thành đạo bạch quang mà ngự khí bỏ chạy ra xa. Tên còn lại móc ra hắc sắc phù lục vỗ nhanh lên người, lập tức một đoàn hắc khí phún ra bao phủ hết toàn bộ thân hình vào trong, rồi cũng cuống cuồn nhắm một hướng khác mà chạy trối chết.

Hai người Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử thì một người không thể bay lên không trung, còn tên kia căn bản không có linh khí phi hành, chỉ có thể đứng tại chỗ mà giương mắt nhìn đối thủ phi độn ra xa, nên bực tức đứng đó chửi ầm lên.

Đúng lúc này Hàn Lập thản nhiên phát ra câu nói:

"Đã tới đây rồi lại còn muốn bỏ đi sao!"

Lời vừa dứt, trên người Hàn Lập vang lên tiếng sấm, hai đạo kim sắc lôi quang bắn ra liền đuổi theo sau lưng bóng dáng hai gã tu sĩ đang chạy trốn.

Hai tiếng "Oanh" "Oanh" vang lên, hai gã tu sĩ ngay hướng kim sắc lôi quang kích phát lập tức hóa thành tro tàn mà không kịp kêu rên tiếng nào.

Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử đang đứng đó nhất thời ngẩn người ra như phỗng.

Một lát sau tên mỹ nam tử kia mới hừ một tiếng rồi nói:

"Khí Linh Tử, bản thân ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Hàn huynh cũng là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng tại sao thần thông ngươi lại kém quá xa vậy. Ngươi đánh một lúc lâu cũng không thu thập được đối thủ, thế nhưng Hàn huynh chỉ cần phất tay liền tiêu diệt gọn. Ta không hiểu là ngươi quá yếu hay do Hàn huynh quá lợi hại đây nữa!".

Tên Khí Linh Tử vốn còn đang hoảng sợ vừa nghe qua lời này liền hoàn toàn tỉnh táo, lúc này buồn bực trong lòng đều tuôn ra:

"Đại Thiếu à, ngươi cũng là một gã Luyện thể sĩ trung giai, nếu nói thực lực thì không hề thua tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy tại sao cũng không tóm được tên nào chứ? Hơn nữa, trong tay ta hiện giờ chỉ còn có mỗi thanh hắc mộc kiếm này, nguyên bản có rất nhiều pháp quyết chưa thể thi triển ra được".

"Hừ, dù sao đi nữa xem ra ngươi cũng không bằng cả một ngón tay của Hàn huynh, ta thật may mắn khi trước đây chưa bị ngươi mị hoặc gia nhập vô Vụ Hải Quan gì đó, nếu không thì bản Đại thiếu gia đã bị thiệt thòi lớn rồi" Hai tay Hải Đại Thiếu chợt lóe kim quang, đôi bao tay kim sắc nhất thời biến mất, thay vào đó nhẹ nhàng phe phẩy một cây quạt, bộ dáng rung đùi đắc ý tựa như tình hình xảy ra nằm trong dự tính của hắn vậy.

Khí Linh Tử bị Hải Đại Thiếu nói vậy lập tức gương mặt ửng đỏ, nhất thời chưa tìm ra lời nào chống chế, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì rồi hừ vài tiếng cho xong chuyện.

Còn Hải Đại Thiếu lần này dễ dàng tranh luận chiếm thượng phong, nên tự nhiên cảm thấy mãn ý nên không nói thêm gì nữa.

Lúc đó Hàn Lập cũng từ trên không trung chầm chậm hạ xuống.

"Tại hạ Bạch Hóa Cập xin hỏi đại danh của ba vị đạo hữu? Đa tạ đại ân chư vị đã cứu mạng! Nếu không thì tính mệnh phụ tử chúng ta thật khó giữ được" Lúc này Trung niên nam tử mang theo tiểu đồng đi tới, lộ vẻ vô cùng cảm kích liền hướng ba người thi lễ.

Nhưng rõ ràng khi ánh mắt hắn vừa nhìn qua Hàn Lập, liền cảm giác mất tự chủ hết sức kính sợ.

Cũng do vừa rồi Hàn Lập đã phô diễn ra một thân thần thông quá kinh người, chỉ cần trong tích tắc lập tức diệt sát ba gã tu sĩ đồng giai, dường như căn bản vẫn chưa phải động tới thân thủ chân chính vậy.

Thực lực chân chính có lẽ cũng không kém hơn Kết Đan kỳ tu sĩ bao nhiêu.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên hai tên Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử này được một
vị tu sĩ đồng giai cung kính đối đãi như thế.

Nên vừa nghe thế, hai tên này ngông nghênh thốt lên: "Việc nhỏ thôi mà"

Thần sắc bọn chúng đều lộ vẻ đắc ý, hoan hỷ nhận lời cảm tạ của Trung niên nam tử kia, đồng thời cũng đem danh xưng bản thân cùng Hàn Lập nói ra hết.

Hàn Lập thản nhiên nhìn hai người liếc mắt một cái, rồi xoay chuyển ánh mắt nhìn thật kỹ nữ đồng Bạch Quả Nhi kia.

Nữ đồng có chút thẹn thùng đứng nép phía sau phụ thân mình, lúc này cũng giương ánh mắt tò mò đánh giá ba người Hàn Lập.

Vừa lúc ánh mắt nàng chạm phải cái nhìn của Hàn Lập, liền có chút sợ hãi hơi giấu thân mình ra sau, rồi trốn hoàn toàn sau lưng Trung niên nam tử.

"Ồ, dường như lệnh ái có chút bất ổn" Nhìn một lát Hàn Lập lên tiếng, nhưng trên mặt thoáng hiện ra một tia kinh ngạc.

"A, Hàn huynh có thể nhìn ra được hàn độc bị nhiễm trong cơ thể của tiểu nữ à!" Trung niên nam tử nghe qua lời đó, lập tức cũng lộ ra vẻ giật mình.

"Chà, khí băng hàn đã muốn xâm nhập vào đan điền cùng kinh mạch bên trong rồi, nếu không tìm cách chữa trị, cao lắm lệnh ái chỉ sống được ba năm nữa thôi. Bất quá, dường như không phải thuộc loại băng hàn chi độc thông thường, muốn chữa khỏi thật đúng là hơi phiền phức" Lam mang chớp lóa trong chỗ sâu thẳm cặp mắt Hàn Lập, mấy câu này làm cho Trung niên nam tử chấn động thân hình.

"Cái gì, đạo hữu bảo loại hàn độc này có thể chữa khỏi được à?" Bạch Hóa Cập không tin nỗi vào hai tai mình, thanh âm có chút phát run mà liên tục hỏi lại.

Hàn Lập mỉm cười, đang tính trả lời nhưng đột nhiên nhướng mày lên, tiếp theo ngẩng đầu lên nhắm phía chân trời xa xa tựa như phát hiện ra chuyện gì thì phải".

Những người khác thấy tình hình như vậy đều ngẩn người ra, không cưỡng lại được cũng đều nhìn theo, nhưng rõ ràng trên không trung xa xa vẫn trống trải chẳng có chút điểm dị thường nào.

"
Hàn huynh, ngươi …" Hải Đại Thiếu khép cây quạt lại, không nhịn được nên mở miệng tính hỏi.

Đúng ngay lúc này, ở phía chân trời lóe lên luồng bạch quang, rồi chợt hiện ra đạo bạch hồng phá không bắn tới chỗ bọn họ.

"
A, là ngoại tổ mẫu!"

Nữ đồng vừa thấy đạo bạch hồng xa xa liền vẫy tay mừng rỡ, Trung niên nam tử cũng lộ ra vẻ vui mừng.

"
À, là tu sĩ Kết Đan kỳ? Chẳng lẽ chính là Nhạc Hoa Tiên Tử mà bọn họ nhắc tới"

Hàn Lập gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn bình thường, chưa lộ ra chút khác thường nào cả.

Một lát sau, đạo bạch hồng đã bay đến không trung trên đầu mọi người, độn quang chợt tắt liền hiện ra một thiếu phụ quần trắng, chừng hơn ba mươi tuổi, tú lệ đoan trang.

"
Quả nhi, các ngươi không bị gì chứ" Thiếu phụ vừa hiện thân ra, mặt mày vốn đang lo lắng nhưng khi thấy rõ nữ đồng cùng Trung niên nam tử đó, liền hỏi một hơi.

"
Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế vẫn bình yên vô sự. Lão nhân gia người làm thế nào biết được nơi này mà đến đây vậy, chẳng lẽ đoán biết được phụ tử tiểu tế gặp nguy hiểm gì sao" Bạch Hóa Cập lập tức bước lên phía trước hướng trên không trung thi lễ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc hỏi ra.

"
Không có chuyện gì là tốt rồi! Ta có nghe một hảo hữu ở Phường thị cho biết, các ngươi đang theo Nam Sơn Tam Ác đi ra ngoài. Bọn chúng chính là hạng người xấu xa ai cũng biết đến, ta lo lắng quá nên lập tức chạy tới đây. Ba tên này là Nam Sơn Tam Ác à?" Thiếu phụ vừa trả lời ngắn gọn mấy câu với Trung niên nam tử, sau đó ánh mắt chợt lóe hàn quang đảo qua đám ba người Hàn Lập, nhất thời một cỗ linh áp trực tiếp ép xuống ba người.

Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử cả kinh, nhất thời lui lại liên tiếp mấy bước, xem ra không thể ngăn cản nỗi linh áp này, thậm chí có vẻ như sắp phải quỵ xuống đất.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không nói lời nào đột nhiên vung tay lên không, lập tức một cỗ vô hình cự lực âm ĩ tuôn ra.

"
Phanh." một tiếng ngân vang, linh áp thật lớn từ không trung phóng xuống trong nháy mắt bị đánh tan tành.

"
Chật, cái ngươi không phải là Nam Sơn Tam Ác!" Thiếu phụ thoáng rùng mình, liền cẩn thận xem lại bộ dáng của ba người Hàn Lập, trên ngọc dung hiện lên vẻ bất ngờ.

"
Nhạc mẫu đại nhân, chậm đã! Ba vị đạo hữu này không phải là Nam Sơn Tam Ác, bọn đó đã bị đánh chết rồi, chính ba vị này đã ra tay cứu giúp tiểu tế cùng Quả nhi đấy. Hơn nữa dường như vị Hàn đạo hữu đây có biện pháp giải trừ được hàn độc trong cơ thể Quả nhi nữa" Trung niên nam tử thấy tình hình như vậy vội vàng hô lớn.

"
Cái gì, bọn họ thật có biện pháp chữa khỏi bệnh của Quả nhi à!" Nghe được hai câu đầu của Bạch Hóa Cập, trên mặt sắc lạnh của thiếu phụ đã có chút hòa hoãn trở lại, nay vừa nghe thêm câu cuối thần sắc lập tức đại biến, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"
Nãy giờ tiểu tế còn chưa kịp hỏi chi tiết vị Hàn huynh đây, thì Nhạc mẫu đại nhân đã tới rồi" Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, cùng lúc dùng ánh mắt ra hiệu cho thiếu phụ ý bảo hãy hỏi Hàn Lập một chút.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện