"Không cần quá kinh hoảng, đã xảy ra chuyện gì! Từ từ nói tỉ mỉ cho vi sư " Hàn Lập mở hai mắt, hiện một tia kinh ngạc.
Trong Vạn Bảo đại hội tuy hỗn tạp nhân yêu lưỡng tộc nhưng sự tình bất ổn xảy ra trước mắt bao người thì vô cùng hiếm thấy.
"Sư phụ. Con cùng sư đệ đã tìm được vị yêu tộc tiền bối mà người muốn tìm. Nhưng khi hai ta trên đường trở về, qua một chỗ hẻo lánh thì đột nhiên gặp một phụ nhân, phụ nhân kia chỉ là quan sát Khí Linh Tử sư đệ hai lần, đột nhiên sử ra một trận quái phong, đem sư đệ cứ thế mà bắt đi." Hải Đại Thiếu thấy bộ dáng trấn định của Hàn Lập thì trầm tĩnh trở lại, cung kính mở miệng.
"Phụ nhân kia hình dáng ra sao, có điểm gì đặc biệt chăng?" Lần này Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, hàn quang trong mắt chợt lóe hỏi.
"Phụ nhân vừa cao lại vừa gầy, có bộ tóc dài trắng xám, trên trán còn có một nốt ruồi rất lớn, cả người tỏa ra khí tức âm trầm, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Đúng rồi, phụ nhân này trước lúc rời đi còn đánh ta một chưởng, khiến con ngất tại chỗ. Về sau con được một nhóm tu sĩ đi ngang qua cứu tỉnh, đồ nhi mới có thể trở về cầu cứu sư phụ" Hải Đại Thiếu có vẻ rất phẫn hận nói ra.
"Còn đánh ngươi một chưởng? Ngươi lại gần đây để vi sư xem một chút" Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động, khẽ vẫy tay về Hải Đại Thiếu.
"Tuân mệnh!" Hải Đại Thiếu nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng không nói hai lời lập tức tiến lên vài bước.
"Quả nhiên như thế! Tâm cơ thật ác độc!" Thần niệm Hàn Lập hướng về thể nội Hải Đại Thiếu đảo qua, trên mặt hiện vẻ tức giận.
Sau đó cánh tay hắn vừa nhấc túm lấy tay Hải Đại Thiếu, tiếp theo từ đầu ngón tay bắn ra một vầng thanh quang, cuồng chú vào trong thân thể Hải Đại Thiếu.
Chốc lát sau, một sợi tơ nhỏ màu đen bị thanh quang bao vây, cưỡng ép từ bên trong thể nội của Hải Đại Thiếu rồi lôi ra.
Sợi hắc tơ này mới vừa rời thân thể Hải Đại Thiếu thì lập tức liều mạng giãy dụa trong thanh quang, thì ra là một loại quái trùng vô danh.
Hải Đại Thiếu thấy cái này, tự nhiên sắc mặt tái mét, không khỏi vừa sợ vừa giận.
"Phụ nhân hạ độc thủ thứ gì với con? "". Hừ, ngoại trừ nó thì còn là gì. Đây là Phụ Tâm Ti, một loại yêu trùng tương đối hiếm thấy. Khi còn là ấu trứng thì nó to cỡ chiếc đũa, được tu sĩ tinh thông khu trùng chi đạo bắt về, sau khi tế luyện thì thân thể từ từ trong suốt dần, chỉ khi hóa thành vô ảnh mà mắt thường vô pháp nhìn thấy, mới tính chân chính tế luyện đại thành. Dùng khu sử để đối địch, vô sắc vô hình rất khó lòng phòng bị. Mà một khi bị trùng này chui vào bên trong cơ thể, khi vào giờ Ngọ, nó sẽ phóng ra nhiệt độc công tâm người bị ký phụ, trong khoảnh khắc có thể làm người ngã xuống mất mạng. Sau này muốn tra ngọn nguồn cũng rất khó. Con Phụ Tâm Ti này tuy rằng chưa luyện chế đại thành, nhưng đã hao phí chí ít tâm huyết mấy trăm năm của chủ nhân. Dùng trên người một trung cấp luyện thể sĩ như ngươi thật đúng là vẽ rắn thêm chân!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, giải thích vài câu cho Hải Đại Thiếu.
"Rốt cuộc phụ nhân kia có ý gì, nếu muốn diệt khẩu sao không một chưởng trực tiếp đánh chết con, còn làm ra mê mê hoặc hoặc này làm cái gì." Hải Đại Thiếu nhìn Hắc Ti Trùng trong thanh quang, sắc mặt đại biến nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hỏi.
"Thời điểm khi mụ động thủ đối với ngươi, ngươi có nói điều gì đó chăng?" Hàn Lập trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi vu vơ một câu.
"Nói điều gì. À, con lúc đó có hô một câu"Chúng ta ở tại Nghênh Tiên Cung
" Lẽ nào bởi câu nói này mà mụ không dám trực tiếp hạ độc thủ?" Hải Đại Thiếu nháy nháy mắt, bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
"Hẳn là thế! Bất quá khi đó mụ không dám khẳng định lời ngươi là thật hay giả, nên mới dùng Phụ Tâm Ti một lần. Nếu như quá giờ Ngọ đi qua, yêu trùng không bị phát hiện, tự nhiên lập tức ngươi sẽ xuyên tim mà chết. Sau đó nó sẽ trở về với chủ nhân. Nếu ngươi thật quan hệ với Hợp Thể tu sĩ, tự nhiên vô pháp giấu diếm. Một khi bị khu trục ra, mụ cảm ứng được thì sẽ có đề phòng. Về phần vì sao không trực tiếp hạ độc thủ, tự nhiên là kiêng kỵ chấp pháp tu sĩ của Vạn Bảo đại hội. Bọn họ sẽ không hỏi đến tranh chấp trong âm thầm, nhưng trực tiếp hạ độc thủ đối với người khác trước mắt bao người, chấp pháp tu sĩ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn." Hàn Lập nhìn Ti Trùng màu đen trong thanh quang, thản nhiên nói.
Hải Đại Thiếu nghe xong, tự nhiên mới bừng tỉnh.
Mà đúng lúc này, hắc tơ trong thanh quang bỗng nhiên run lên, ngoài thân lưu chuyển một hồi hắc quang, ép một cái bắn ra khỏi thanh quang mà đi.
Khóe miệng Hàn Lập khẽ động, một bàn tay vỗ một trảo vào hư không, một đạo cự lực vô hình ép tới.
Vù một tiếng, hắc tơ vừa bắn đi như tên lập tức bị kéo trở lại.
Trên mặt Hàn Lập không chút biểu tình, hai tay chà sát. Một đạo ngân diễm bừng lên quay cuồng trong tay hắn.
Tức thời Phụ Tâm Ti trong ngân diễm bị thiêu đốt biến thành tro tàn.
Yêu trùng vốn cũng có mấy phần hỏa hầu nhưng lại sao có thể chống lại hỏa đoạn thiêu đốt.
Cơ hồ cùng lúc khi Ti trùng màu đen tiêu thất, trong lòng một ngọn núi nhỏ bên ngoài Cửu Tiên Sơn.
Một lão phụ tóc dài xám trắng, móng tay đen thùi kỳ dị, đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Sắc mặt mụ chợt trắng bệch, há mồm phun ra một ngụm máu huyết đỏ tươi, tựa hồ nguyên khí hao tổn không nhẹ,
"Phu nhân, nàng không sao chứ!"Tại bên cạnh lão phụ còn ngồi một lão giả có hai hàng lông mày thô đen, kinh hoàng hỏi.
"Hoảng cái gì mà hoảng! Bất quá là một con Phụ Tâm Ti bị người diệt sát mà thôi, chỉ cần tĩnh tọa hai ngày sẽ không vấn đề gì" Lão phụ nhân cắn răng một cái, lạnh lùng nói.
"Không có việc gì là tốt rồi!" Lão giả tuy rằng trong lòng biết rõ, Phụ Tâm Ti được phụ nhân bồi dưỡng cả
nghìn năm, sự tình bị diệt một con tuyệt không giản đơn vô sự, nhưng thấy lão phụ nhân trừng mắt, lão lại như chuột thấy mèo, không dám nói thêm điều gì.
"Như vậy lời nói của tiểu tử kia thật không giả. Bọn chúng có chút quan hệ với một lão quái vật Nghênh Tiên Cung." Lão phụ nhân tự mình tự lẩm bẩm, đồng thời sắc mặt âm tình bất định.
"Hay là đem tiểu tử này thả ra đi, dù sao đối phương là Hợp Thể kỳ tu sĩ, bọn ta trêu chọc thì sẽ gây phiền toái lớn." Hắc mi lão giả thì thào nói.
"Thả cái gì mà thả! Ta cùng lão niên kỷ cao như thế, mới có Danh nhi là nhi tử độc nhất, chỉ cần đem bí thuật truyền thừa pháp khí của tên kia truyền thụ sang thân thể Danh nhi, không những có thể thu được hết linh lực truyền thừa, đồng thời còn có thể thu trọn vẹn bí thuật truyền thừa. Ta đã xem qua thể nội của tiểu tử kia, là có truyền thừa một viên bảo châu, phong ấn mặt ngoài huyền diệu dị thường, có thể thấy được công pháp truyền thừa tuyệt không nhỏ. Danh nhi thu được thì đường tu luyện về sau tuyệt đối vượt chúng ta nhiều. Bỏ lỡ cơ hội này, sao có tu sĩ cùng cấp có được truyền thừa chi vật cho nó." Khuôn mặt Lão phụ nhân có chút vặn vẹo, tàn bạo nói.
"Thế nhưng phía sau hắn là Hợp Thể lão quái vật, vô luận như thế nào, hai Luyện Hư kỳ tu sĩ chúng ta cũng không ứng phó nổi." Bộ dáng của Hắc mi lão giả có vẻ đã chột dạ.
". Hừ, tiểu tử này bất quá chỉ là một gã Trúc cơ kỳ tu sĩ, linh căn lại tầm thường như thế, như vậy chắc chỉ có chút quan hệ mỏng với Hợp Thể lão quái. Chúng ta chỉ cần đi tìm một chỗ dựa lớn vững chắc, lão quái vật kia vì một gã trúc cơ kỳ tiểu tử làm khó chúng ta cũng không dễ. Cùng lắm thì đến lúc đó lại thương lượng một phen, tận lực bồi thường cho đối phương là được." Lão phụ nhân tựa hồ sớm có cân nhắc, vô cùng lãnh tĩnh dị nói.
"Ý của phu nhân là tới tìm..." Hắc mi lão giả ý thức được điều gì, có chút giật mình hỏi.
"Không sai! Chớ quên ta cũng là họ Lũng, Lũng gia lão tổ là phụ thân thân sinh ra ta, chúng ta lập tức rời đi, bây giờ đến Lũng gia ở Nghênh Tiên Cung một thời gian rồi nói." Phụ nhân thản nhiên nói.
"Thế nhưng là căn cứ quy củ của Lũng gia, một khi nữ tử gả cho người ngoài sẽ không còn là người Lũng gia. Bằng không những năm gần đây, nhạc phụ đại nhân đối với nhà chúng ta cũng mặc kệ không hỏi như thế. Phu nhân, ta thấy việc này hay là thôi đi." Lão giả rõ ràng lý trí hơn mấy phần, cười khổ khuyên bảo.
"Không sai. Lũng gia nữ tử chúng ta vốn vô pháp kích phát Chân Long chi huyết, tự nhiên không được gia tộc quá coi trọng. Nhưng lão chớ quên, Danh nhi có lưu giữ huyết mạch Lũng gia. đồng thời không phải hai ta đã kiểm tra bên trong có thể nó Chân Long chi huyết sao. Tuy rằng mỏng manh nhưng chỉ cần đem việc này nói cho đại ca ta biết, tin tưởng huynh ấy sẽ không ngồi yên mà không quản đến " Phụ nhân cắn răng một cái.
"Phu nhân, không phải hai ta đã nói, không đem sự tình Chân Long chi huyết của Danh Nhi nói cho Lũng gia các ngươi sao? Hiện nàng lại cải biến chủ ý sao!" Hắc mi lão giả nghe lão phụ nhân như thế, sắc mặt không khỏi khó coi.
"Ta biết rõ phu quân nhất tâm muốn Danh nhi truyền thừa hương hỏa của Lý gia các ngươi, không muốn cho nó trở về Lũng gia. Nhưng bây giờ không phải tình huống có biến sao! Nếu không dùng thủ đoạn này thì thọ nguyên Danh nhi bất quá chỉ được mấy trăm năm mà thôi, lão thực sự nhẫn tâm như thế sao? " Phụ nhân trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh lùng nói ra.
"Ta..." Môi lão giả mấp máy vài cái, nhưng cuối cùng không nói ra.
"Được rồi, việc này cũng không phải hết cách. Sự tình liên quan đến tiểu tử kia trước tiên chưa cần nhắc tới trước mặt đại ca. Nếu là Hợp Thể lão quái không tìm tới cửa, thì tiểu tử này căn bản không quan trọng gì. Chúng ta chờ sau khi Vạn Bảo đại hội kết thúc, lẽ lặng lẽ rời Lũng gia. Như vậy Danh nhi sẽ không rời xa bên người hai ta." Lão phụ nhân thấy vẻ mặt cùng bộ dáng lão giả uể oải, có chút không đành lòng, mở miệng an ủi vài câu.
"Phu nhân hà tất gạt ta. Danh nhi kích phát Chân Long chi huyết, sao có thể giấu diếm được con mắt đại ca nàng." Lão giả lắc đầu nói.
Nghe lời lão giả, da mặt lão phụ nhân co rúm vài cái, nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Thôi được, tất cả cứ như phu nhân nói mà đi làm. Vì tương lai Danh nhi, trở về Lũng gia cũng được. Danh nhi có Chân Long chi huyết, địa vị ở Lũng gia so với hai ta sẽ hơn gấp trăm lần." Thần sắc lão giả biến hóa một lát, bỗng nhiên cắn răng nói ra.
"Phu quân, điều này tuyệt đối là chính xác. Theo ta được biết, một đời Lũng gia kích phát Chân Long chi huyết cũng không có nhiều, Danh nhi trở về, khẳng định được các lão đại thụ coi trọng " Lão phụ nhân nghe mà mừng rỡ.