Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1918: Ỷ Thiên chi chiến (9)


trước sau

Sau một khắc, ngoài thân Hàn Lập kim quang chớp động một trận, miệng quát khẽ một tiếng, thân thể thoáng cái biến lớn lên, từng sợi kim mao từ trong da thịt mọc dài ra, trong nháy mắt liền biến thành một đầu kim mao cự viên!

Vậy mà hắn lại sử dụng tới Kinh Trập quyết biến thân thành Sơn Nhạc Cự Viên!

Thân hình cự viên vừa thành không nói hai lời, hai cánh tay bỗng nhiên vung lên, hai toà cực sơn từ trong tay tựu phát ra tiếng phá không, chợt loé lên liền bắn thẳng tới phiến đại môn, hung hăng đập mạnh lên trên đó.

Hai tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến.

Mặt ngoài cửa đá đột nhiên thoáng xuất ra một tầng kim quang rồi cũng theo hai luồng kim quang chói mắt như vầng thái dương bạo oanh oanh bạo liệt mà mở ra.

Kim quang cấm chế huyền diệu vạn phần vậy mà chỉ dưới nhất kích đã bị tán vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Bản thể cửa đá dưới uy năng đáng sợ này, cũng vô thanh vô tức biến thành tro bụi.

Sắc mặt Hàn Lập có chút trắng bệch, nhưng tinh thần cũng coi như không tệ, hơn nữa sau đó hai tay còn thả ra một mảnh kim quang cuốn tới, (DG: khúc này có vẻ như thiếu một đoạn ngắn, dịch đi dịch lại mà vẫn không hiểu tác giả nói cái quái gì nữa khiến ta tiêu tốn khá nhiều thời gian nữa chứ!)

Cái cấm chế nhìn như huyền diệu vô cùng kia, dưới thần lực cùng uy năng của hai toà cực sơn liền bị huỷ diệt trong nháy mắt.

Cự viên thấy vậy, hai chân bất chợt đạp mạnh xuống đất một cái, cả người liền hoá thành một cỗ cuồng phong nhào về phía cửa đá phi vào.

"Hô" một tiếng, một khoả ngân thủ cực lớn bỗng nhiên từ trong không trung phía trước thoáng hiện ra, cũng hung hăng đánh thẳng tới cự viên.

Ngân thủ chưa thực sự tới gần cự viên mà một cỗ vô hình cự lực mang theo khí thế rào rạt đã đánh tới trước rồi.

Thân hình Hàn Lập vốn còn chưa ổn định lại, mắt thấy công kích bất ngờ như vậy cũng cả kinh một cái nhưng bộ dạng lại như không chút sợ hãi nào mà rống to một tiếng, cánh tay liền nhấc lên, đồng dạng đem nắm tay lông lá bù xù hướng về phía ngân thủ nghênh đón.

Trước mỗi đầu ngón tay của đều có kim mang ẩn hiện, toàn bộ đại thủ trong nháy phảng phất như được chú tạo từ tinh kim bình thường.

Ngay khi hai nắm tay một ngân một kim va chạm liền phát ra một tiếng "răng rắc", đồng thời mặt ngoài thoáng cái hiện ra vô số khe nứt rồi giòn tan một tiếng mà vỡ vụn ra, chỉ với một quyền đơn giản của cự viên vậy mà dễ dàng đánh tan được!

Nhưng vào lúc này, phía trên đỉnh đầu cự viên đột nhiên tiếng kình phong nổi lên, hiển nhiên lại bị một cái ngân trảo đánh xuống.

Cự viên không nói hai lời, một cánh tay khác liền vũ động, đồng dạng đem bàn tay còn lại vỗ tới.

Ngân trảo cùng lúc phát ra một tiếng nổ bạo liệt, đồng dạng cũng nổ tung ra.

Cự viên sau khi làm xong hết thảy lại không có ý định dừng tại lại chút nào, hai mắt lam mang chợt loé, đột nhiên hé miệng phun ra một đạo thanh sắc quang trụ thanh quang mênh mông.

Quang trụ vừa ra liền chợt loé lên mà xuyên thủng một khoảng không gian cách đó hơn mười trượng mà ra.

Một tiếng nổ vang phát ra, một đạo ngân ảnh từ không trung loạng choạng rơi xuống mà để lộ nguyên hình.

Đúng là một đầu ngân sắc khôi lỗi hai tay không trọn vẹn.

Thân cao hai trượng, cả người được phủ một tầng phù văn hắc sắc!

Chưa dừng tại đó, cự viên tiếp tục một tay hướng về phía khôi lỗi kia hư không đánh ra một trảo, tiếng xé gió "xuy xuy" vang lên, mười đạo thanh sắc kiếm quang đan xen trảm mạnh tới.

Dưới kiếm quang sắc bén vô bì, ngân sắc khôi lỗi trong nháy mắt bị chém thành bốn năm mảnh, tứ phân ngũ liệt!

Mà đúng lúc này, phụ cận hư không chợt nổi lên ba động, thanh âm "vù vù" liên tiếp xuất hiện không ngừng, thoáng cái lại dần hiện ra thân hình bảy tám đầu ngân sắc khôi lỗi độc nhất vô nhị khác nữa.

Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng thoáng kinh nhưng số khôi lỗi này vừa hiện thân này lại không chút do dự, thân hình khẽ động tựu hoá thành bảy tám đoàn ngân quang nháo nhào bổ tới.

Nửa canh giờ sau, sau một tiếng huýt dài, kim mao cự viên đem hai toà cự sơn huy vũ trong tay đồng thời ném đi.

Sau hai tiếng "oanh long long", hai đầu ngân sắc khôi lỗi trong đám đang bao vây quanh hắn lúc này thoáng cái bạo liệt ra.

Mà hai toà cực sơn sau khi bị ném ra xa liền tiêu thất tại chỗ, tiếp đó chợt loé lên liền quỷ dị xuất hiện trên tay cự viên, rồi được cự viên lật tay lại mà tiêu thất.

Bên kia, hơn mười con tử văn giáp trùng đang bay quanh vây đánh vài con đầu ngân sắc khôi lỗi khác, đám ngân sắc khôi lỗi này đồng dạng cũng sau một tiếng phá không mà dồn dập rơi xuống, trong nháy mắt cũng không còn lại thừa lại con nào.

Cự viên thấy vậy, một tay bấm quyết, ngoài thân kim quang chợt tắt, thể hình cấp tốc nhỏ đi, lần nữa khôi phục nhân hình.

Tầng đá xanh trên mặt đất lúc đầu giờ đây trải rộng những mảnh vụn của đám ngân sắc khôi lỗi, trên đó có đến hơn hai mươi đầu khôi lỗi.

Ánh mắt Hàn Lập hướng xuống dưới lướt qua một lượt, trán khẽ nhíu lại lộ ra vẻ chán ghét rồi lại chuyển về phía không trung xa xa nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Những đầu ngân sắc khôi lỗi này tuy rằng tu vi từng cái chỉ đạt tới Hoá Thần kỳ nhưng tuy rằng hắn đang ở tầng một nhưng mà mà số lượng quả thật không ít ít nào.

Mà tầng một của toà cự tháp bề ngoài có vẻ không lớn lắm nhưng hắn đã phi hành khá lâu rồi mà mới chỉ xông tới được nơi này.

Mà một đường thẳng tới đây, hắn đã đánh tan hơn trăm đầu ngân sắc khôi lỗi khác nữa.

Nếu không phải hắn biến thân thành Sơn Nhạc Cự Viên cùng dụng tới mười ba đầu linh trùng thì muốn giải quyết đám khôi lỗi này quả thực không biết tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa, nhưng cứ như vậy trong lòng hắn cũng không còn có cái ý nghĩ kinh thường nào nữa.

Dù sao đây mới chỉ là tầng một mà thôi!

Trong lòng cân nhắc như vậy, ánh mắt Hàn Lập lại hướng lên cao nhìn lướt qua.

Trên bầu trời cách mặt đất không quá sáu bảy mươi trượng là một tầng hôi khí mênh mông, đem tất cả bầu trời che kín lại.

Lúc trước, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc đi tắt lên tầng cao hơn, trực tiếp đánh tan chướng bách phân cách hai tầng nhưng bởi vì lo lắng vì đó mà ảnh hướng tới không gian tiếp điểm nên cũng đã đem ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.

Chỉ sợ vạn nhất điểm không gian tiếp điểm này đã hoà làm một với toà bảo tháp này, nếu hành động lỗ mãng như vậy thì đúng là lợi bất cập hại.

Hàn Lập tái cân nhắc trong lòng, thân hình không có chần chừ mà tiếp tục hướng về phía trước thang lầu bắn nhanh đi.

Mười ba con tử sắc giáp trùng cũng ông minh một tiếng mà bay theo sau.

Sau mấy cái chớp động, tựu hoá thành một đạo cầu vồng biến mất vô tung vô ảnh.

Không lâu sau đó, không gian nơi đây đã không còn bóng người, đột nhiên một đạo kim quang chợt loé lên, một cái thân ảnh thướt tha vô thanh vô tức hiện ra.

Người này một thân cung trang màu hồng nhạt, hai mắt như thu thuỷ, chính là vị trung niên mỹ phụ trong Âm Dương nhị sát lúc trước.

Mỹ phụ này nhìn về phía cửa thang lầu, nơi Hàn Lập tiêu thất mà trên mặt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ.

"Người này quả nhiên có chút thủ đoạn, lại có thể biến thân thành Chân linh cùng khu sử linh trùng lợi hại như vậy. May mà một đường theo sau, bằng không lấy thần thông của người này ta quả thật vô pháp ngăn cản hắn thoát khốn."

Mỹ phụ thì thào hai tiếng, một tay giương lên đem một bộ ngân sắc trận bàn thả ra, cũng xoay tròn trong lòng bàn tay, đem một mảnh ngân quang cuốn xuống phủ kín thân thể mỹ phụ vào trong.

Ngân quang
chớp động, thân thể mỹ phụ cũng theo đó mà mơ hồ đi, giống như bị một làn gió nhẹ thổi qua mà tan vào trong không trung.

Tại tầng thứ hai, thanh sắc kiếm quang tung hoành!

Tầng hai so với tầng một thì số ngân sắc khôi lỗi kích thước lại lớn hơn một chút, nhưng tất cả đều dưới kiếm quang cuồn cuộn mà hoá thành từng đống sắt vụn rơi rớt khắp bầu trời.

Những đầu khôi lỗi này ngoại hình giống hệt số ở tầng một nhưng thực lực so với số Nhân tộc tu sĩ Hoá Thần trung kỳ không kém là bao.

Hàn Lập lại lặng yên cân nhắc trong lòng, mang theo mười ba đầu linh trùng mặt không chút biểu tình bay đi, để lại mặt đất vương vãi đầy mảnh vụn khôi lỗi.

Tại tầng thứ ba, chỗ cửa thang lầu, khoảng mười đầu khôi lỗi tu vi Hoá Thần hậu kỳ đại thành đem Hàn Lập vây kín lại, từng cái mặt không biểu tình hung hăng lao tới.

Tại tầng thứ tư.

Tầng thứ sáu, Hàn Lập phiêu phiêu bước về phía trước, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia kỳ quái.

Tại tầng thứ tư, khôi lỗi xuất hiện cản đường hắn đã là kim sắc khôi lỗi mà không phải là ngân sắc khôi lỗi như những tầng dưới, mà tu vi từng cái đều đã đạt tới Luyện Hư sơ kỳ nhưng số lượng quả thật không nhiều.

Tại tầng thứ năm, thứ sáu, số kim sắc khôi lỗi tu vi lần lượt gia tăng từ Luyện Hư trung kỳ tới hậu kỳ đại thành.

Tại tầng thứ sáu, số kim sắc khôi lỗi so với lúc trước lại khó chơi hơn nhiều lắm, cho dù là hắn thì cũng phải tốn không ít thủ đoạn, cũng vận dùng tới vài loại đại thần thông, mới có thể một hơi đánh tới tầng này.

Nếu là dựa theo quy luật lúc trước, số khôi lỗi thủ vệ ở tầng này rất có thể đã đạt tới Hợp Thể kỳ.

Điều này khiến cho hắn hoàn toàn chú tâm, mười phần chuẩn bị hảo hảo ứng đối một cái.

Kết quả là, vừa mới tiến nhập tầng này, vậy mà dọc đường đi tới lại không hề thấy chút động tĩnh nào, vẫn chưa xuất hiện lực lượng ngăn cản nào cả.

Cái này làm cho hắn có chút kỳ quái, trong lòng lại càng cẩn thận hơn.

Nhưng cũng may là hắn có được Phá Diệt pháp mục bí thuật chỉ dẫn, khẳng định là không gian tiếp điểm kia tại trong tầng thứ bảy này, hẳn là ở phía trước không xa rồi.

Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập có thêm mấy phần vui vẻ.

Đột nhiên, mười ba đầu linh trùng theo sau hắn phát ra một tiếng tiêm minh, đem thân hình hắn vây kín vào trong.

Trong lòng hắn thoáng rùng mình một chập, thân hình dừng lại phiêu nhiên tại chỗ.

Đồng thời lam mang trong mắt cuồng thiểm, hướng về một phương bất định nhìn lại.

Hào quang phía không gian xa xa bên kia đột nhiên quay cuồng một trận, hai đạo thất thải linh quang thân ảnh cao to thoáng cái hiện ra, cả người tản ra linh quang chói mắt, đúng là hai đầu khôi lỗi trong suốt, phảng phất như toàn thân được chú tạo từ ngọc lưu ly trong suốt vậy.

Hai cái lưu ly khôi lỗi này kích thước thân thể so với thường nhân khôi sai biệt lắm, nhưng diện mục lại là một mảnh mơ hồ, ngoài thân óng ánh bóng loáng dị thường, vừa xuất hiện trong nháy mắt liền cấp cho Hàn Lập cảm giác được một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

"Quả nhiên có chút ý tứ, hai đầu khôi lỗi Hợp Thể sơ kỳ, vậy mà một điểm linh tính cũng không có, tưởng bằng chúng mà ngăn cản ta sao, cũng quá tâm si vọng tưởng rồi!"

Hàn Lập trong nháy mắt đã đem hai đầu khôi lỗi mới xuất hiện tỉ mỉ quan sát trên dưới một lần, trong mắt tinh quang vụt tắt, cười nhạt một tiếng, nói.

Lúc này hắn đem tay áo vung lên, hai toà cực sơn lập tức gào thét bắn đi, rồi mười ba đầu linh trùng đang bay quanh phụ cận cũng giương cánh lên, cũng hướng về phía hai đầu khôi lỗi ào ào bắn tới.

Tiếp theo, một tay lật chuyển, một thanh ngân xích hiện lên, cổ tay rung lên cũng đem nó bắn nhanh ra, chợt loé lên giống như một đoàn thuỷ lưu hùng hổ bắn tới.

Hàn Lập tuy rằng ngoài miệng xem thường nhưng mà vừa ra tay lại hung mãnh vạn phần, căn bản là không muốn cùng hai đầu khôi lỗi này tiêu hao thêm chút thời gian nào nữa.

Hai đầu khôi lỗi này này, mắt thấy loại công kích như chớp giật này, thất thải linh quang trong bốn mắt lưu chuyển một trận, thân hình đột nhiên chợt loé lên liền tiến tiến lại gần nhau, đồng thời mơ hồ đem bốn bàn tay quỷ dị tháo rời ra lơ lửng tại chỗ.

"Phốc" một tiếng!

Hai luồng thất sắc quang mang lập tức giữa bốn bàn tay bạo phát ra, chợt ào ào vặn vẹo một cái, quỷ dị biến thành một khoả thất sắc quang cầu, cũng thoáng cái cuồng trướng lên.

Quang cầu lúc đầu kích thước chỉ bằng khoảng đầu người nhưng sau khi cuồng thiểm vài lần bỗng biến thành một tầng thất sắc quang tráo thoáng cái đã đem thân hình hai đầu khôi lỗi tất cả bao vào trong, hào quang diễm lệ phi thường, cũng bộc phát ra trận trận ông minh trầm thấp.

Quang tráo vừa thành liền rung động bằng một tần suất khó có thể dùng mắt phân biệt được, đồng thời mặt ngoài tuôn ra vô số phù văn, tản mát ra kỳ quang rực rỡ vô cùng.

"Phanh" một tiếng, đoàn ngân sắc thuỷ lưu lấy một tốc độ viễn siêu tưởng tượng, lại ra sau nhưng mà đến trước tầng quang tráo, cũng hung hăng chém xuống một cái.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Đoàn ngân sắc thuỷ lưu cơ hồ còn cách tầng quang tráo nửa thước thì hư không phụ cận đột nhiên mơ hồ một trận, theo đó ngân sắc thuỷ lưu vô pháp tiến thêm được nửa thước nào nữa.

Trong khoảnh khắc, dòng thuỷ lưu gào thét một cái rồi hiện nguyên hình, cũng bắn lên cao trở ngược ra lại!

----------

P/s: chương này tác giả viết rất lủng củng, khó hiểu, thành ra thời gian dịch kéo dài tới tận hôm sau cho tới khi tôi cảm thấy ưng ý thì mới dám post lên cho các bạn, thông cảm khi 2 ngày mới có một chương nhé ^^!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện