Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 192: Phi Xà


trước sau

Hàn Lập trải qua nửa ngày lộ trình, rốt cuộc cũng chạy tới bên ngoài khu vực trung tâm.

Điều làm Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn chính là dọc theo toàn bộ quãng đường đều bình yên vô sự, rốt cục cũng không có gặp phải sự phục kích của những người khác!

Hắn tự nhiên không biết được tại phương hướng này, những người đến sớm hơn so với hắn đã bị giết sạch bởi những người được gọi là "tinh anh". Mà những người phía sau hắn lại bị Phong Nhạc cùng nữ tử lắm bảo vật kia dọn dẹp sạch sẽ.

Cứ như vậy, cho dù còn có vài con cá lọt lưới nhưng cũng tự biết không có hy vọng đoạt bảo, đều tự tìm một địa phương bí mật, ẩn dấu hành tung, làm con rùa rút đầu. Đây là Huyết sắc thí luyện, những kẻ yếu muốn bảo tồn tính mạng cũng không có bí quyết thứ hai!

Hàn Lập muốn tìm được ba vị thuốc chính để luyện Trúc Cơ đan, tất nhiên sẽ không học theo bọn họ. Cho nên lúc này hắn đang đứng trước một bức tường đá cao vài trượng, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú bức tường trước mặt.

Bức tường này hơi nghiêng, cách đó không xa là một cánh cửa bằng đồng. Ở trên cánh cửa bằng đồng có rất nhiều minh ấn mà Hàn Lập không thể hiểu được. Loại hoa văn này giống như một loại cổ văn.

Cánh cửa bằng đồng này đã được mở ra, điều này cho thấy đã có người tiến vào bên trong.

Căn cứ vào tư liệu trong đầu Hàn Lập, cánh cửa đồng này phải có bốn tấm, phân biệt với bốn phương hướng khác nhau, cũng có thể đi vào khu vực trung tâm bằng một lối vào duy nhất. Các địa phương còn lại dường như đều bị những bức tường đá không cao lắm bao vòng quanh.

Nếu ai đó không muốn tiến vào theo cánh cửa đồng mà muốn nhân cơ hội nhảy vào khu vực trung tâm từ bức tường đá, thì người này hoàn toàn kém may mắn, sẽ bị phong hệ cấm pháp trên bức tường cắt thành mảnh nhỏ.

Hàn Lập đương nhiên biết điều này, tất nhiên sẽ không ngu xuẩn vượt tường mà vào. Hắn đưa mắt nhìn bức tường kỳ quái. Bởi vì bức tường này thật sự có chút khác thường, trên đó có một vài thứ mà các bức tường bình thường không có.

Trên bức tường này có ba người ăn mặc khác nhau, bị một đại băng trùy đâm xuyên qua tứ chi, hình thành một hàng chữ đại (大). Không có một chút hơi thở, chắc chắn đã chết rất lâu rồi.

Máu tươi theo tứ chi chảy xuống ngưng lại thành vết đen, từ trên vách tường chảy xuống đất. Khắp nơi đều có máu. Hàn Lập phỏng đoán những người này khi bị đóng đinh trên tường, chắc chắn còn chưa có tuyệt khí, nhưng sau vì mất máu quá nhiều mà chết thảm trên tường.

Bên cạnh ba tử thi không có lưu lại manh mối nào. Nhưng chỉ cần nghĩ một chút có thể hiểu được những người này bị giết nhằm giết gà dọa khỉ, nhằm lập uy, dọa những người khác không được tiến vào cổng này!

Hàn Lập thấy được biểu tình thống khổ của ba người trước khi chết, sau đó nhẹ liếm môi, không chút biểu tình đi đến cánh cửa đồng, tựa hồ kết cục thê thảm của ba người này không có sinh ra ảnh hưởng gì đối với hắn.

Trên thực tế Hàn Lập tự mình rõ ràng, nhìn tình cảnh vừa rồi khiến trong lòng hắn cũng thực sự phát lạnh! Có thể từ cách chết của ba người kia nhìn ra người sử dụng thủ pháp này tám chín phần mười là có tâm lý biến thái, muốn thể hiện sức mạnh. Nếu có thể nhanh chóng được giết đi, cũng đã là một điều hạnh phúc.

Tuy nhiên Hàn Lập đã đến nơi này, tự nhiên không vì một chút đe dọa đó mà chạy trốn. Hiện tại phía trước dù có là núi đao biển lửa hắn cũng phải dũng cảm mà vượt qua.

Cứ như vậy, tâm tình Hàn Lập rất bất an, bước vào cánh cửa này, nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh. Bộ dạng nhàn nhã giống như đang đi trong hậu viện.

Vừa tiến vào, trước măt liền hiện ra một mảng hoa thơm như tiên cảnh, các loại kỳ hoa dị thảo cùng với rất nhiều cây quái thụ không biết tên, tất cả đập vào mắt. Cúc hoa to lớn màu bạc, những quái thụ màu đỏ như màu, tỏa ra mùi hương quyến rũ, những thứ này đều là những thứ hiếm thấy ở ngoại giới. Nhưng những thảo mộc quý giá này đột nhiên uốn lượn theo gió làm lộ ra một con đường nhỏ bằng đá vụn. Hàn Lập thẳng tiến đi tới, khoảng cách phía xa bị cành lá che khuất, đưa mắt nhìn tựa hồ không thấy điểm cuối.

Gặp tình cảnh này Hàn Lập có chút ngẩn ngơ, nhưng lập tức hít một hơi thật sâu. Linh khí nồng đậm từ các loại thảo mộc trực tiếp thấm vào phế phủ, khiến cho tinh thần Hàn Lập phấn chấn hơn.

Nơi này giống như động thiên phúc địa, không cần lo lắng cũng có thể kiếm được linh dược. Hàn Lập rất là cảm khái.

"Tiểu tử, xem đã đủ chưa?"

"Ai?"

Một thanh âm khàn khàn đột ngột truyền đến làm Hàn Lập trong lòng rùng mình, không khỏi cất giọng hỏi.

"Hắc hắc, một khi đã xem qua, vậy hiện tại ngươi hãy an tâm đi chết đi!" Người này căn bản không để Hàn Lập chất vấn, ngược lại một âm thanh quái dị giống như lầm bầm lầu bầu vang lên.

Cùng lúc đó có hai bóng xanh từ bên cạnh bụi cây hoa tùng quỷ dị thoát ra, vô thanh vô tức từ phía sau Hàn Lập đánh tới.

Mặc dù bóng xanh tấn công phía sau nhưng vẫn không dấu giếm được, sớm đã có đề phòng.

Thần thức Hàn Lập sớm đã phát hiện, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, nửa người trên vẫn bất động, thân hình kéo dài ra vài thước khiến cho hai bóng xanh một trước một sau xẹt qua một bên.

Hàn Lập vội vàng đưa mắt nhìn bóng xanh, thấy thân dài thẳng tắp giống nhau, trên thân ngoài màu xanh biếc còn có một ít hắc văn nhàn nhạt, hình dạng thật sự có chút kỳ quái.

Dù bối rối nhưng Hàn Lập không có nghĩ nhiều. Cho dù dễ dàng hóa giải thế công của đối phương, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm trọng, không dám có chút lơ là. Ngoài cửa kia đã có thảm trạng của ba người, hắn đã tận mắt nhìn thấy, hắn không muốn có kết cục giống như vậy.

Vì thế sắc
mặt Hàn Lập âm trầm, hai mắt không ngừng lóe lên bất định, hướng ra bốn phía, ý đồ phát hiện ra khí tức ẩn giấu của địch nhân. Nhưng lúc này đột nhiệt trong miệng người nọ đột nhiên phát ra âm thanh ti ti quái dị, khiến cho người ta nghe xong cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

Hàn Lập nghe xong thấy nao nao, đang nghĩ tới ý đồ của đối phương. Nhưng bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cả người đột nhiên bắn ra ngoài, thân hình Hàn Lập bay ra cách đó vài chục trượng mới dừng lại.

Hàn Lập hành động như thế làm cho thân hình Hàn Lập cách hai bóng xanh một khoảng xa! Thân hình chúng cách phía trước Hàn Lập không xa, thân mình đột nhiên chuyển động tiến lên, đồng thời còn triển khai một đôi cánh màu xanh biếc trong suốt.

Hai con phi xà bay lên, vừa rồi chính là chúng tấn công Hàn Lập, thân hình thẳng đơ khiến Hàn Lập tưởng nhầm là vật chết. Hiện tại thân hình chúng nhẹ nhàng như một chiếc lá, thân hình đột nhiên chuyển biến 180 độ, với tốc độ mau chóng, nhanh như một tia chớp lao đến, nhìn không kém hơn so với La yên bộ của Hàn Lập.

Hiện tại hai con phi xà này ngửa hai đầu với bốn con mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Lập, nhe răng chuẩn bị tiếp tục tấn công Hàn Lập.

"Tiểu tử, chạy rất nhanh! Nhưng ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng có thể nhanh hơn hai con phi xà hoang dã này sao? Hãy thành thật để để rắn yêu của ta cắn một miếng, không có chút thống khổ nào đâu!" Giọng khàn khàn nọ đối với thân hình nhanh như vậy của Hàn Lập không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng hiển nhiên hắn rất tin vào phi xà của mình, cho nên mới trào phúng nói những lời trên.

"Thúi lắm!"

Hàn Lập mắng thầm trong lòng, nhưng cũng không có nói ra mồm! Cũng không phải hắn kiêng kị gì đối phương mà không dám nói ra, mà là hai con quái xà kia đã biến thành hai đạo lục mang, mang theo vài đạo tàn ảnh lao tới.

Được nửa đường, chúng đột nhiên lại chia ra làm hai, không hẹn mà cùng phân làm hai hình vòng cung, theo hai bên tả hữu lao đến.

Hàn Lập nhìn thấy vậy, cũng không để ý nhiều, trong lòng thầm mắng vài tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau, tốc độ so với bóng xanh cũng không chậm hơn, trong chớp mắt cùng với bóng xanh tới một nơi không lớn lắm, nhanh chóng bay lộn được vài vòng, cũng không dám dừng chân lại một một khắc nào.

Lúc này hắn thuần túy dựa vào cước lực đôi chân để chạy, La yên bộ cùng Ngự phong quyết đều không có thi triển.

Không phải Hàn Lập tự phụ, có ý coi thường đối phương. Mà do phải liên tiếp trải qua hai trận ác đấu, hơn nữa đã đến cực hạn diễn luyện, khiến cho thể lực hắn cho tới bây giờ còn chưa có khôi phục lại. Vì vậy chưa đến lúc sanh tử quan đầu, Hàn Lập cũng không muốn tái thi triển La yên bộ vốn rất hao phí thể lực. Do đó Ngự phong quyết cũng là đạo lý như vậy, đã có linh ngoa thêm vào, nếu lại thêm Ngự phong quyết gia tốc sẽ làm thân thể Hàn Lập chịu gánh nặng quá lớn, không có lợi đối với việc khôi phục thể lực.

Đương nhiên Hàn Lập cũng sẽ không để cho hai con phi xà này dây dưa với mình.

Hắn mặc dù không dám tùy ý gia trì vòng bảo hộ, khiến thân hình chậm lại, thí nghiệm thử vòng bảo hộ cùng quái xà so xem ai lợi hại hơn, nhưng phương xử lý hai con tiểu xà này thì hắn có rất nhiều! Chỉ có điều vừa rồi hắn phải đem phân nửa tâm tư đặt ở những nơi bí ẩn bên cạnh, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện ra tung tích của chủ nhân phi xà. Vì vậy mới cùng hai con phi xà dây dưa đến bây giờ. Hiện tại Hàn Lập đã quyết định chủ ý mang hai con phi xà này đánh chết. Do đó hắn tự nhiên sẽ không khách khí nữa.

Hàn Lập chủ ý đã định, lập tức lật tay, phù lục Hỏa xà thuật liền xuất hiện trong tay hắn. Hai ngón tay hắn giữ chặt phù lục này, đang muốn kích phát rồi ném ra, hỏa thiêu hai con rắn!

"Đạp vân ngoa?"

"Dừng tay, ta có chuyện muốn nói!"

Giọng khàn khàn bỗng nhiên nhận ra trên chân Hàn Lập chính là Linh ngoa, thanh âm tràn ngập sự ngạc nhiên, lập tức kêu to lên yêu cầu dừng tay. Chẳng biết dùng phương pháp này chế trụ hai bóng xanh, làm cho hai thân ảnh lục xà theo đường cũ bay trở về, tiến vào trong thảo mộc, không còn thấy bóng dáng.

Hàn Lạp vừa nghe thấy vậy liền nhíu mày, chần trừ trong chốc lát xem có nên ném phù lục đang cầm trong tay ra hay không, nhưng một tay vẫn cẩn thận đặt tại túi trữ vật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện