Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1958: Bại lộ


trước sau

"Đạo hữu nên đối y đi, hà tất vì một đóa linh hoa mà trốn chạỵ cả tháng. Phải biết rằng đóa Thiên Đàm hoa này đối với ngươi hiện tại cũng vô dụng. Chỉ cần giao nó ra, ta liền tha cho ngươi một mạng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạch y nữ tử nói mấy lời khiến Lôi Vân Tử xanh cả mặt.

"Hừ, Thiên Đàm hoa là thiên địa linh vật trân quý, cho dù hiện tại ta không dùng được, nhưng sau này nhất định có tác dụng. Muốn Lôi mỗ không công giao ra thì thứ cho không thể làm theo!"

Lôi Vân Tử sau khi hừ lạnh một tiếng, không chút do dự từ chối.

"Xem ra ngươi vẫn có vài phần tin tưởng đối với lôi độn chi lực của mình."

Nữ tử không chút tức giận lạnh nhạt nói.

"Hắc hắc, các hạ nếu thật sự có bản lĩnh bắt được ta thì Lôi mỗ sao có thể trốn chạy cả tháng."

Lôi Vân Tử cười lạnh, bộ dáng kiêng kỵ nữ tử lúc trước này chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy, nói.

"To gan! Ngươi dám nói chuyện với Bảo Hoa đại nhân như vậy sao!"

Hắc bào đại hán xấu xí bỗng nhiên hướng Lôi Vân Tử hét lớn một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

"Đúng là cáo mượn oai hùm! Ngươi có tin không, nếu một đánh một, ta chỉ cần ba giây là có thể lấy được cái tiểu mạng của ngươi!"

Sắc mặt Lôi Vân Tử trầm xuống, giọng nói băng hàn châm chọc lại một câu.

Đại hán xấu xí nghe vậy nhất thời tức giận sôi máu, miệng gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm lại định đánh qua. Nhưng đúng lúc này, bạch bào nữ tử lại khoát tay chặn lại, thản nhiên nói:

"Hắc Ngạc dừng tay! Ngươi vừa mới hóa hình không lâu, đích xác không phải là đối thủ của vị đạo hữu này."

"Bảo Hoa đại nhân, ta..."

Mặc dù đại hán nghe lời mà thả lỏng nắm tay, nhưng bộ dáng vẫn có chút không cam lòng.

"Thế nào, ngươi dám ý kiến sao?"

Nữ tử được gọi là "Bảo Hoa" này mí mắt vừa động, thản nhiên nói một câu.

"Không dám, thuộc hạ vừa rồi có chút lỡ lời."

Hắc Ngạc cả kinh, có chút kinh hoảng vội vàng giải thích.

Ánh mắt Bảo Hoa nhìn vẻ mặt đại hán vài lần, sau đó mới hời hợt nói một câu:

"Không có lần sau, rõ chưa!"

Hắc Ngạc trong lòng thả lòng, hiển nhiên cuông quýt vâng dạ.

Hàn Lập ở một bên chậm rãi quan sát tất cả, nét mặt ngưng trọng, hai mắt nhìn hắc bào đại hán hiện lên một tia kinh nghi. Hắc bào đại hán này rõ ràng hắn lần đầu tiên gặp qua, nhưng khí tức hung ác của đối phương khiến hắn cảm giác như đã từng cảm nhận được ở nơi nào đó rất xa.

Trong lòng hắn hiển nhiên có chút nghi hoặc.

Bất quá, trước mắt không phải lúc lo lắng việc này, quan trọng nhất chính là làm cách nào cùng Lôi Vân Tử thoát thân.

Về việc này, hắn biết rõ chỗ huyền diệu của Lôi Quang trận cho nên cũng không thật sự quá mức lo lắng. Lấy thần thông của Lôi Vân Tử, chỉ cần có chuẩn bị trước, muốn mang hắn truyền tống bất quá cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Cho dù ngay cả nữ tử trước mắt thật sự là tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì cũng không thể cản được. Nếu không, Lôi Vân Tử cũng không thoải mái trước mặt đại địch sâu không lường được này.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động, mà nữ tử trên cự hoa phía đối diện lại lần nữa mở miệng nói với Lôi Vân Tử:

"Loại lôi trận chi thuật này do đạo hữu tự mình sáng tạo đích xác rất huyền diệu, nhưng cũng chỉ có người có ngũ lôi chi thể như ngươi mới có thể phát huy nhuần nhuyễn. Đạo hữu mới vừa rồi từ chối đề nghị của ta, chắc cũng chỉ dựa vào điểm này."

"Không sai, vậy thì sao?"

Lôi Vân Tử âm trầm trả lời, trong lòng có chút kỳ quái đối với dụng ý của đối phương.

"Kỳ thật, lôi trận truyền tống chi thuật này của ngươi là đem không gian chi lực và lôi điện chi lực kết hợp xảo diệu lại với nhau thì mới có thể truyền tống ra ngoài mấy vạn dặm. Nhưng đem hai loại lực lượng này dung nhập một thể thì không phải chuyện dễ dàng, ngươi cũng phải tham khảo một loại bí thuật nào đó mới có thể may mắn nghiên cứu ra."

Bảo Hoa thản nhiên nói.

Thần sắc Lôi Vân Tử vừa động, nhưng ngoại trừ lạnh lùng nhìn nữ từ thì vẫn chưa nói gì mà bạch bào nữ tử sau khi khẽ cười, liền bổ sung:

"Vừa hay, thần thông ta tu luyện cũng ẩn chứa lôi điện chi lực và không gian chi lực, đối với hai loại lực lượng pháp tắc này cũng có chút nghiên cứu."

"Ngươi nói vậy là có ý gi!"

Sắc mặt Lôi Vân Tử khẽ biến, rốt cục không nhịn được hỏi một câu.

"Chắc đạo hữu cũng đã nhận ra, khoảng thời gian hai ta truy đuổi càng lúc càng ngắn. Nói không chừng, không quá mấy lần nữa ta có thể tham ngộ ra loại lôi trận pháp tắc chi lực này, thần thông này của đạo hữu liền mất đi hiệu dụng trước mặt ta. Mà trên người ngươi cũng bị ta hạ một loại ấn ký, trừ khi có thể một lần truyền tống ra ngàn vạn dặm, nếu không thì sớm hay muộn cũng bị ta bắt được. Mới vừa rồi ta nói nhiều như vậy cũng chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi, cũng coi như cho đạo hữu cơ hội cuối cùng. Nếu không thì trong tay ta có một loại bảo vật, vừa lúc thiếu mấy tinh hồn Hợp Thể Kỳ làm chủ hồn, một khi ngươi từ chối cơ hội lần này, từ nay về sau một khi bị ta bắt được, hiển nhiên ngươi sẽ trở thành một trong những chủ hồn của bảo vật này."

Trong mắt nữ tử lưu chuyển mâu quang, khinh phiêu phiêu.

Mà Lôi Vân Tử sau khi nghe xong, sắc mặt không khỏi trắng bệch, thần sắc âm tình bất định.

Bạch y nữ tử cũng không có ý thúc giục, ngược lại ánh mắt vừa động, rốt cục nhìn về phía Hàn Lập. Ánh mắt nữ tử này trong suốt như nước, nhưng Hàn Lập chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, có cảm giác toàn thân đều bị đối phương nhìn thấu.

Điều này chứng tỏ thần niệm đối phương cường đại vượt xa mình.

Hàn Lập trong lòng cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, Đại Diễn Quyết và Luyện Thần Thuật đồng thời vận chuyện trong cơ thể, thần niệm chi lực thoáng cái liền trải rộng khắp nơi trên cơ thể, cảm giác quỷ dị khi bị nhìn thấu theo đó mà miễn cưỡng ngăn trở lại.

Nhưng chỉ một lát này cũng khiến Hàn Lập cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ kinh sợ.

Hắn tự phụ thần niệm cường đại không kém quá nhiều so với tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nhưng ánh mắt nữ tử này lại khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn như thế, điều này chẳng phải nói lên nữ tử này cho dù ở trong số Đại Thừa Kỳ tuyệt đối là tồn tại đứng đầu.

Sau một khắc, chuyện khiến Hàn Lập càng thêm hoảng sợ lại xảy ra.

Ánh mắt nữ tử sau khi đảo qua người hắn một vòng, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ cổ quái, thản nhiên nói:

"Hóa ra ngươi là kẻ tại Ma Kim sơn mạch giết đi thủ hạ của
ta, cũng đoạt lấy một khối Huyền Thiên Như Ý Nhận. Đạo hữu lấy bảo vật của ta dùng nhiêu năm như vậy, có phải nên trả lại cho thiếp thân hay không."


"Tiền bối nói vậy là có ý gì, tại hạ không rõ. Dường như đây là lần đầu tiên ta gặp tiền bối."

Hàn Lập trong lòng kinh hãi, mơ hô đoán được gì đó. nhưng gượng cười nói một câu.

"Xem ra đạo hữu không định chủ động trả lại. Cũng được, để ta tự mình lấy vậy."

Vẻ mặt nữ tử không chút cảm tình, sau khi nói một câu tay liền phất về phía Hàn Lập.

Nhất thời, từ trong tay áo Hàn Lập đột nhiên vang lên tiếng xé gió "vù vù", một đạo kim quang theo đó bắn nhanh ra, đúng là khẩu Huyền Thiên tàn nhận nọ!

Bảo vật này nguyên bổn vẫn ở yên trên người Hàn Lập, nhưng sau khi bị nữ tử tùy ý phất tay lại lập tức chặt đứt liên lạc thân niệm với Hàn Lập. bay về phía bạch bào nữ tử. Sắc mặt Hàn Lập lập tức đại biến, cơ hồ theo bản năng phất tay ra, một bàn tay hóa thành thanh sắc đại thủ đánh ra.

Nhưng khẩu kim sắc tàn nhận này chỉ chợt lóe một cái, lập tức hóa thành một đạo tinh mang biến mất trong hư không. Vì thế thanh săc đại thủ liền chụp hụt vào khoảng không.

Lúc này, bạch y nữ tử khẽ vươn hai ngón tay ngọc ra, giữa hai ngón tay chợt lóe kim mang, một khẩu kim sắc đoạn nhận dài không quá một tấc quỷ dị hiện lên, vừa lúc nhẹ nhàng bị kẹp vào giữa ngón tay.

Sắc mặt Hàn Lập một chút liền trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới lai lịch của đại hán xấu xí kia.

Đối phương rõ ràng mang khí tức cường đại của một loại ma thú nào đó mà hắn cảm ứng được khi ở còn Ma Kim sơn mạch, chỉ là lúc đó hắn đang đánh nhau với kẻ địch, chỉ dùng thần niệm vội đảo qua mà không để ý nhiều lắm, cho nên ấn tượng mới mơ hồ như thế. Nếu vậy thì lời nữ tử này nói hơn phân nửa là không sai, dù sao khẩu tàn nhận này đúng là đoạt được từ con ma viên Hợp Thể Kỳ ở Ma Kim sơn mạch.

Mà nữ tử này hẳn là Thánh tổ Ma tộc ẩn tàng trong Ma Kim sơn mạch rồi.

Mặc dù Hàn Lập đau xót vì mất đi bảo vật, nhưng sau khi nhanh chóng tự định giá đã đem lai lịch nữ tử và thủ hạ này đoán được bảy tám phân.

Hắn âm thầm kêu khổ không ngừng, chỉ có thể lập tức đề cao sự cảnh giác lên một trăm hai mươi phần trăm.

"Quả nhiên đúng là Như Ý Nhận. Bảo vật này theo ta thời gian dài như thế, ngay cả ta cũng không nhớ rõ có nó từ bao giờ. Cho dù ngươi che giấu khí tức thì sao có thể giấu diếm được bổn tọa. Hắc Ngạc, đúng lúc ngươi không có bảo vật vừa tay, khẩu Như Ý Nhận tàn phiến này ta ban cho ngươi."

Thân sắc nữ tử có chút khác thường, sau khi vuốt ve tàn nhận vài cái liền ngoài dự đoán của mọi người vứt bảo vật này cho đại hán xấu xí đang đứng một bên.

"Đa tạ Bảo Hoa đại nhân ban thưởng!"

Hắc Ngạc đầu tiên là ngẩn ngơ nhận lấy bảo vật, tiếp theo mới hiểu ra, nhất thời vừa vui vừa sợ vội vàng thi lễ với nữ tử.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này trong lòng hiển nhiên buồn bực không thôi, nhưng nghĩ đến thần thông kinh người của nữ tử này thì cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn thôi.

Tiếp theo, lại có chút ngoài dự đoán, nữ tử không hỏi gì tới Hàn Lập nữa mà ngược lại chuyển ánh mắt lần nữa lạnh nhạt hỏi Lôi Vân Tử một câu:

"Ngươi nghĩ kỹ chua? Có chắc vì một gốc linh dược hiện tại vô dụng mà định cả đời không vươn lên được!"

Lôi Vân Tử nghe nói thế thân hình có chút động, vẻ trầm ngâm trên mặt dần thối lui, thở dài một tiếng, nói:

"Lời tiền bối vừa rồi không sai, nhưng nếu như lời này sớm nói từ hơn nửa ngày trước thì Lôi mỗ không chừng thật sự đã bị thuyết phục, nhưng hiện tại thì..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai cánh sau lưng Lôi Vân Tử vỗ mạnh một cái, đồng thời hai tay bắt quyết.

Tiếng "ầm ầm" nổ ra!

Vô số ngân hồ từ trên người bắn ra, thân hình hắn khẽ chớp lên một cái liền biến mất trong điện quang. Sau một khắc, bên cạnh Hàn Lập chợt lóe điện quang, một lôi trận thật lớn "ầm ầm" hiện lên, bên trong có một đạo nhân ảnh như ẩn như hiện.

Đúng là Lôi Vân Tử.

"Chạy mau!"

Hắn quát khẽ một tiếng.

Mà cơ hồ ngay khi lôi trận vừa xuất hiện, Hàn Lập liền không chút do dự phóng vào.

Đại hán xấu xí ở phía xa thấy cảnh này nhất thời giận dữ hét lớn một tiếng, tay hư không trảo một cái, một cái búa lớn màu đen xuất hiện trong tay, hai tay cầm chặt bổ thẳng vào trung tâm lôi trận.

"Phốc" một tiếng!

Một đạo phủ mang thô to liền hóa thành một đạo hắc mang điên cuồng chém đi, nơi nào hắc mang đi qua nơi ấy hư không loạn động một trận, phảng phất như hư không dưới một kích này mà bị bổ nứt ra vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện