Mặc dù cô gái áo trắng vẻ mặt tựa như thanh thuần, lúc này vẻ mặt lại nghiêm nghị, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng sáng bạc rực rỡ kỳ dị, làm cho người càng thêm thần bí quỷ dị.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là tất cả nam nữ áo trắng đi theo phía sau cô gái đều có bộ dáng nơm nớp sợ hãi, ngay cả một âm thanh to nhỏ riêng tư đều không có, ánh mắt lại tràn ngập vẻ kính sợ nhìn về phía bóng dáng cô gái.
Mà nữ tử điêu ngoa cùng đạo lữ tu luyện của nàng từng xuất hiện tại vùng đất cát cũng ở trong đó, vẻ mặt kiêu căng đã biến mất vô ảnh vô tung, hơi thở giống như người bên cạnh, cũng không dám thở mau một chút, có vẻ trở nên nhu thuận thành thật vô cùng.
Đột nhiên, cô gái đầu lĩnh dừng bước, cả đội ngũ phía sau tự nhiên cũng dừng lại.
Bởi vì phía trước cách đó không xa trở nên sáng sủa, xuất hiện một đầm nước sâu màu xanh biếc, mà tại trung tâm đầm nước có vài khối đá ngầm màu đen đột nhiên hiện ra trên mặt nước,
"Là ở trong này sao?" Sau khi cô gái rất hứng thú nhìn xem đầm nước trong chốc lát, không quay đầu lại, thanh thúy hỏi, thanh âm nghe mềm mại vô cùng.
"Đúng vậy! Sư tổ, yêu thú đỉnh cấp Bích Thủy ngạc ở trong đầm nước. Lần hái thảo dược ở cấm địa trước đó, một vị đệ tử bổn môn đã táng thân trong bụng của súc sinh này. Tuy nhiên người còn lại đã thoát được" Trong các nữ đệ tử của Yểm Nguyệt tông phía sau có một nữ tử tuổi lớn hơn một chút đi ra, cực kỳ cung kính hướng cô gái khom người đáp lời.
Dựa theo lệ thường của tu tiên giới lấy cảnh giới nông sâu để phân chia bối phận, cô gái này phải là tu sĩ Kết Đan kỳ của Yểm Nguyệt tông mới có thể được xưng hô tương xứng như vậy. Mà cấm địa này không phải là không có khả năng để cho tu sĩ cao hơn Trúc Cơ kỳ tiến nhập hay sao! Điều này là như thế nào? Mà xem vẻ mặt của các đệ tử Yểm Nguyệt tông khác, đối với điều này không giật mình, xem ra sớm đã biết huyền bí trong đó.
" Ừm! Biết rồi, lui xuống đi!"Lúc này cô gái nghênh nghênh ngang ngang phân phó, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ lịch duyệt không tương xứng với tuổi.
Tiếp theo lại hướng những người phía sau nói:
"Chuẩn bị một chút! Trong khi ta đem Bích Thủy ngạc dẫn dụ ra khỏi mặt nước, các người dùng bí pháp hợp kích mới luyện thành "Âm Dương Khiên Dẫn thuật
", từng đôi đồng loạt ra tay. Lực sát thương bằng với đệ tử Trúc Cơ kỳ toàn lực tấn công một kích, trừ khử nó tuyệt đối không thành vấn đề. Sau đó chúng ta đi xuống sào huyệt của yêu thú đỉnh cấp, tiếp tục quét sạch những linh dược mà trước kia không người nào dám hái!"Thanh âm cô gái không lớn nhưng trong lời nói có mười phần tin tưởng, các nam nữ đệ tử nghe xong, không ai lộ ra vẻ hoài nghi, tất cả đều đồng ý.
Thấy cô gái tinh linh này vừa chuyển thân, miệng hoa hé mở, một cái viên hoàn màu phấn hồng to bằng ngón cái, từ trong miệng chậm rãi phun ra. Tiếp theo đón gió trương lên, đảo mắt kích cỡ đã biến thành như cái đầu, phát ra âm thanh trầm trầm ông ông. Ánh sáng rực rỡ chói mắt, cực kỳ thông linh!
Theo phương thức xuất hiện của viên hoàn này, phóng ra hào quang ẩn chứa linh lực khổng lồ, cũng có thể khẳng định tuyệt đối đây là pháp bảo hàng thật giá thật.
Chẳng lẽ cô gái này thực sự là tu sĩ Kết Đan kỳ?
Không bao lâu sau trong một bí quật sâu nằm sâu vài chục trượng dưới mặt đất, trước tiên truyền đến một tiếng nổ, ngay sau đó mấy tiếng gầm rống phát ra như tiếng trâu nước trầm thấp, trong tiếng gầm tràn ngập nộ ý, nhưng lập tức lại vang lên liên tiếp một loạt tiếng sấm nổ
"Oành đùng đùng", làm thanh âm gầm nhẹ sau vài cái kích động, lập tức trở nên yếu ớt, tiếp theo các loại thanh âm tiếng nổ, bạo liệt không ngừng truyền đến, rút cuộc bao phủ hoàn toàn tiếng gầm rống, làm nó không bao giờ vang lên nữa.
Sau mấy canh giờ, cô gái dẫn theo nam nữ đệ tử Yểm Nguyệt tông, từ cái động khẩu bí ẩn nào đó đi ra, nam nữ đệ tử phía sau, mỗi người đều mang vẻ mặt hưng phấn đầy niềm vui.
Điều này cũng khó trách, có cơ hội giết chết một con yêu thú đỉnh cấp, cũng không phải là lính mới Luyện Khí kỳ như bọn họ dễ dàng gặp được. Hôm nay không có phí nhiều khí lực, liền đánh chết con Bích Thủy ngạc cực kỳ hung dữ, đáng sợ kia, có thể nào không làm bọn họ kích động.
Đương nhiên nếu không phải cô gái kia dùng pháp bảo viên hoàn ngăn cản hơn phân nửa lực công kích của yêu thú. Bọn họ cũng không có khả năng không tổn thương một người mà chấm dứt chiến đấu một cách hoàn mỹ, cho nên càng lộ ra vẻ kính sợ nhìn về phía bóng dáng của cô gái.
Mà cô gái đối với ánh mắt nam nữ đệ tử phía sau không thèm để ý, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đi ở đằng trước, tựa hồ giết chết một yêu thủ đỉnh cấp cũng không là việc to tát gì.
Một lát sau nhóm đệ tử Yểm Nguyệt tông liền biến mất trong rừng rậm phụ cận, không thấy bóng dáng nữa.
Cũng như vậy, tại các địa phương khác, đệ tử các phái đánh chết yêu thú đoạt linh dược không ngừng diễn ra, ngẫu nhiên cũng xuất hiện xung đột vì tranh đoạt linh dược.
Bình thường tự biết không địch lại đối phương liền rút lui, người chiếm thương phong cũng sẽ không quá bức bách, mà là vội vàng hái linh dược rồi biến, sau đó đi đến địa điểm tiếp theo.
Đối với loại tình huống này, đại bộ phận mọi người trong lòng đều biết rõ. Chủ yếu là bởi vì thời gian còn lại của mọi người đều không quá nhiều, cuốn vào trường tranh đấu đổ máu còn không bằng xem xét địa phương khác xem coi có thu hoạch khác không. Chân chính thời cơ mà mọi người liều chết giết rồi cướp đoạt linh dược trên người đối phương chính là ngày cuối cùng lúc
mà người thành công quay trở về, ngày đó khẳng định là huyết sắc, tuyệt đối sẽ không giống như hai ngày trước có thể dễ dàng phóng thích đối phương.
Hàn Lập đối với sự tình này cũng có phần hiểu biết, cho nên lợi dụng thời cơ đệ tử các phái trong hai ngày này còn khắc chế nhau, liều mạng chạy từ chỗ này đến chỗ khác, nửa đường ngoài việc gặp một yêu thú trung cấp, liền lập tức thi triển thân pháp vòng qua mà đi, không bị chúng nó giữ lại một khắc nào.
Cũng không biết có phải Hàn Lập đang có vận đỏ, trừ việc hái thảo dược trong sơn động đầu tiên gặp phải con rết yêu thú độc trùng hiếm thấy, bốn chỗ sau đó không có xuất hiện yêu thú bảo hộ, làm hắn dễ dàng hái linh dược vào trong tay, không cần tiêu phí một chút khí lực nào, điều này làm cho Hàn Lập hoan hỉ phát cuồng! Nếu tiếp theo có thể thuận lợi như thế, việc hắn thu thập đủ linh dược tuyệt không thành vấn đề.
Lúc này, ngày thứ ba ở cấm địa đã qua gần hết, hai yêu thú hạ cấp Thiết tí viên gặp ven đường bị hắn nhẹ nhàng nhấc tay hạ thủ, thân thể lập tức tứ phân ngũ liệt, triệt để bị chia cắt banh ra.
Hiện tại Hàn Lập chính là đi đến địa điểm cuối cùng trong mục đích của ngày hôm nay, nhanh chóng tiếp cận một tòa thạch điện nhỏ ở phụ cận đỉnh núi. Nghe nói nơi đây gieo trồng linh dược kỳ thảo, mà Thiên Linh quả mà hắn cần nhất lại ở trong đó.
Tuy nhiên Thiên Linh quả thành thục còn chưa có, nhưng có một vài loại khác đã trưởng thành để chờ hái. Bởi vậy Hàn Lập phỏng chừng linh thú bảo hộ phải có, thậm chí đệ tử môn phái khác đã đến trước rồi cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng Hàn Lập không quan tâm, thậm chí còn mong người khác tiến tới trước để giúp hắn dọn dẹp sạch sẽ đường đi, xem ra chính mình không phải tốn nhiều sức lực. Dù sao người này khẳng định đối với linh dược chưa thành thục sẽ không cảm thấy hứng thú.
Đang lúc Hàn Lập suy nghĩ và tâm tình cực tốt, rút cuộc xa xa trông thấy bóng dáng thạch điện, quả nhiên cũng không tính là to lớn.
Nhưng còn chưa đợi Hàn Lập tới gần sát, một trận âm thanh đánh nhau kịch liệt liền truyền tới.
Hàn Lập trong lòng vui vẻ, xem ra thực sự có người giúp mình mở đường, vì thể thân hình lập tức trở nên quỷ dị, sau vài cái chớp lóe, vô thanh vô tức tiếp cận thạch điện.
Trên khoảng đất trống trước thạch điện thực không có diễn ra một màn nam tử dũng mãnh đại chiến yêu thú như trong suy nghĩ, mà là một hán tử áo đen chân đất đang thao túng một thanh cự kiếm màu bạc đem một nữ tử áo lục dáng người mảnh khảnh áp bức đến mức nghẹt thở.
Thủ đoạn phòng hộ duy nhất của nữ tử này chính là một cái khăn lụa lấp lóe hoàng quang, chỉ là mặt trên ảm đạm vô sắc, hoàn toàn bị thanh cự kiếm màu bạc kia áp đảo, chỉ có thể khó khăn chống đỡ.
Mà trên mặt đất ở một bên vẫn còn có một con cự lang màu đỏ bị chia làm hai đoạn cùng một con chim điêu nhỏ màu trắng thân thể phân đôi, dưới thân máu tươi chảy đầy đất, mùi máu tươi tràn ngập xộc lên mũi, xem ra cũng mới chết không bao lâu.
Nhìn thấy hết thảy việc này, Hàn Lập tự nhiên không khỏi há hốc mồm, không phải bởi vì hai người đánh nhau ở đây mà kỳ quái, mà là cô gái áo lục này chính là cô gái từng xấu hổ khi bán cho hắn Kim Trúc bút.
Bởi vì khi đệ tử các phái tụ tập ở bên ngoài cấm địa, Hàn Lập phát hiện công pháp cô gái này cực kỳ nông cạn, chính là tầng thứ mười mà thôi. Cho nên trong mắt hắn, sau khi cô gái này tiến vào cấm địa không phải là sớm hương tiêu ngọc tổn, thì là nên lặng lẽ ẩn nấp ở chỗ nào đó.
Nhưng bây giờ, ở tại nơi này lại thấy nàng dùng một món pháp khí đỉnh cấp liều chết tranh đấu với một gã Cự Kiếm môn vừa thấy là biết không dễ chọc, điều này có thể nào không làm cho Hàn Lập cảm thấy giật mình.
"Tiểu nha đầu! Hiện tại thu tay rời đi vẫn còn kịp. Ngươi nên biết ta hạ thủ lưu tình, nhưng ta nói ta không muốn giết nữ nhân là thực sự sẽ không giết nữ nhân. Nếu còn dây dưa thì người cùng con bạch điêu kia sẽ có cùng một kết cục" Hán tử chân trần có chút không kiên nhẫn, lời nói ra lạnh lẽo phát run, trên mặt tràn ngập sát khí.
Phải biết rằng hắn bị cô gái Linh Thú sơn không biết từ đâu nhảy ra, kéo dài dây dưa hơn nửa canh giờ, một tia kiên nhẫn cuối cùng đã sớm tiêu hao hầu như không còn. Nếu đối phương còn tiếp tục không phân tốt xấu, hắn thật sự phải ra tay thâm độc.
Cô gái trên mặt tái nhợt, nhưng sau khi cắn răng vẫn cực kỳ quật cường nói:
"Nếu không chịu đem vài hạt Liệt Dương hoa bên trong cho ta, ta chết cũng không tránh ra!"