Khi Thiên Thu thánh nữ cùng đám người Bạch Thích lão nho trông thấy tiểu đảo, trên mặt ai cũng khó che giấu hưng phấn, nhưng sau khi nhanh chóng dùng ánh mắt bí mật trao đổi lẫn nhau, thần sắc lại lập tức khôi phục lại như bình thường.
"Đi thôi, chuyến đi này của chúng ta cuối cùng cũng có kết quả rồi. Mong rằng Tẩy Linh Trì cùng Tịnh Linh Liên thật sự thần kỳ giống như trong truyền thuyết!" ánh mắt Hàn Lập chớp lên vài cái, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Đúng vậy, hôm nay những thiên địa kỳ vật* kia đã gần trong gang tất rồi. Vậy còn chờ gì nữa." Lũng gia lao tổ cười lớn một tiếng, lập tức kim quang ngoài thân phát ra hóa thành một đạo độn quang dẫn đầu hướng về phía cự đảo bay đến.
Huy trưởng lão không nói một lời, cũng hóa thành một cơn cuồng phong đuổi theo.
"Chúng ta cũng đi thôi."Thiên Thu thánh nữ khẽ nói một tiếng trầm thấp, đem cự thuyền thu lại, sau đó lật tay xuất ra một mặt tử sắc phiên kỳ** nhẹ nhàng lay động, một mảnh hào quang hiện ra cuốn cả đám người Linh Tộc vào bên trong, hóa thành một đoàn tử quang phá không bay đi.
Mọi người vừa tiến vào vùng biển tràn ngập linh khí này hiển nhiên có thể tự do thi triển các loại độn thuật mà không cần kiêng nể gì cả.
Chẳng mấy chốc, trên mặt biển chỉ còn lại hai người Hàn Lập và Vũ Y Thiếu nữ.
Thiếu nữ quan sát hết thảy mọi việc rồi nghiêng mắt liếc nhìn Hàn Lập, sau đó khóe miệng nhếch lên cười khẽ nói:
"Hàn huynh, bây giờ linh vật đã ở ngay trước mắt, huynh còn có dự tính gì hay không?
"Còn dự tính gì đây! Chẳng phải đã sớm nói rồi sao, Linh Trì thì dùng chung, Tịnh Linh Liên thì cho dù tìm đươc bao nhiêu đóa cũng phải chia đều cho từng người.
" Hàn Lập thần sắc không thay đổi mà trả lời lại một câu.
"Nếu như những người khác thật sự đồng ý làm theo lời hứa thì tiểu muội còn mong gì hơn. Nhưng vạn nhất đến lúc xuất hiện việc ngoài ý muốn? Đôi mắt đáng yêu của thiếu nữ chuyển động vài cái, lời nói nhỏ nhẹ thốt ra.
"Tiên tử yên tâm! Nếu như có chụyên ngoài ý muốn, thì ta và tiên tử đương nhiên cùng nhau tiến thối như giao ước lúc trước rồi." Hàn Lập trầm mặc trong giây lát rồi khẽ trả lời một tiếng.
"Được, tiểu muội biết rõ Hàn huynh là người thủ tín. Chúng ta cũng mau khởi hành thôi. Tuy đảo này không nhỏ nhưng với thần thông của bọn họ thì tìm được Tẩy Linh Trì có lẽ không tốn bao nhiêu thời gian." Trong lòng Vũ Y thiếu nữ nhẹ nhõm, mỉm cười rất tươi mà nói.
Hàn Lập im lặng gật đầu không nói gì, tay áo vừa vung lên, thân thể lập tức xuất ra linh quang mờ mịt màu xanh rồi hóa thành một đạo thanh quang hướng về phía cự đảo bay đi.
Mà Vũ Y thiếu nữ thì đơn thủ bấm niệm pháp quyết, ngũ sắc vũ y khoác trên người tuôn ra ngũ sắc vân vụ bao quanh, nâng cả thân thể mềm mại lên rồi bay lên bầu trời.
Hàn Lập cũng không toàn lực thúc dục độn quang, chỉ là lặng lẽ đi phía sau bọn người Linh tộc và Lũng gia lão tổ cách đó không xa.
Tuy hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Tẩy Linh Trì kia, nhưng nhìn bộ dạng vội vàng của hai kẻ phía trước thì hiển nhiên là đoán ra được chuyện này.
Sau một lát công phu, mọi người liên tiếp bay qua một mảnh bình nguyên cùng vài khu rừng rậm, cuối cùng phía trước đã xuất hiện những rặng núi cao trùng điệp, từng tòa cao ngất tú lệ, tản ra mùi thơm nhè nhẹ của cỏ cây.
Lũng gia lão tổ và đám người Linh tộc bỗng nhiên ngừng độn quang ngay phía trước, đồng thời lần lượt hiện ra thân hình.
Hàn Lập nội tâm khẽ động, tốc độ phi độn bỗng tăng lên mấy lần, sau khi lóe lên lập tức xuất hiện bên cạnh Lũng gia lão tổ.
Dưới sự chớp động của ngũ sắc hào quang, vũ y thiếu nữ cũng lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Hàn Lập.
Giờ phút này, giữa đám người Linh Tộc cùng đám tu sĩ Hàn Lập rõ ràng đã dãn cách ra một cự ly nhất định, mơ hồ bày ra một loại tư thế nước sông không phạm nước giếng.
Hiển nhiên trong lúc đi lấy linh vật ngay trước mắt này, mặc dù giữa hai tộc tuy chưa có làm ra động tác gì thù địch, nhưng bất giác trong lòng sinh ra một tia đề phòng là điều không tránh khỏi.
Suy cho cùng thì việc liên quan đến bảo vật nghịch thiên như Tẩy Linh Trì thì ai lại chẳng sợ đối phương sinh ra tà tâm. Huống chi song phương căn bản không phải người cùng tộc.
Nhưng xét về biểu hiện bên ngoài thì vô luận là Lũng gia lão tổ hay Thiên Thu thánh nữ đều không nhìn ra lấy một điểm khác thường, ngược lại đang cùng nhau chăm chú nhìn về rặng núi phía trước thấp giọng thương lượng vài câu, sau đó cả hai đồng loạt động thủ cùng một lúc.
Tay áo của Lũng Gia lão tổ khẽ phất, kim quang theo đó lóe lên, lập tức trên tay xuất hiện thêm một cây búa phát ra kim quang chói mắt, mặt ngoài được bao phủ bởi ngân sắc phù văn, đồng thời trên thân búa bức ra trận trận sát khí kinh người.
Mà Thiên Thu thánh nữ thì lẩm bẩm trong miệng, ngoài thân liền phóng xuất linh quang màu trắng ngà, sau khi há miệng lập tức phun ra một khoả châu bạch sắc lớn bằng quả trứng gà, trên bề mặt trải đầy tơ máu giống như một loại ma văn nào đó.
Hàn Lâp mắt thấy cảnh này, trong nội tâm khẽ động, nhíu hai mắt lại lặng lẽ quan sát cử động của hai bên, ánh mắt cũng chưa hề chớp một cái.
Hai kẻ này quả nhiên có nhiều bảo vật, vẫn luôn che giấu không lộ ra.
Kết quả sau khi Thiên Thu thánh nữ hướng về phía viên châu điểm xuống một cái, ngay tức khắc vật ấy phát ra âm thanh vù vù kích bắn về phía rặng núi đằng kia, sau vài cái chớp động liền ngừng ngay phía trên một ngọn núi, lúc sáng lúc tối biến ảo không ngừng.
"Lũng đạo hữu, chính là chỗ đó!" Thiên Thu thánh nữ nhìn thấy cảnh này, hai mắt sáng ngời vội vàng nói.
Lũng gia lão tổ nghe được lời đó, không chút do dự hét lên một tiếng, kim quang ngoài thân sau vài cái chớp động đã hiện ra từng mảng lân phiến, đem hơn một nửa cơ thể bao phủ bên trong, đồng thời thân hình tăng vọt, đỉnh đầu cũng sinh ra một đôi long giác*** màu vàng.
Hắn đem chân huyết trong người thúc giục để kích phát thần thông Bán Long Chi Khu.
Hình thể của Lũng gia lão tổ điên cuồng lớn lên năm sáu trượng, cây búa trong tay cũng nhoáng lên vài cái, ngay sau đó cuồng trướng với tốc độ cực nhanh bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng hóa thành một cây kình thiên cự phủ*
" dài hơn mười trượng.
Hai tay Lũng Gia lão tổ cầm cự phủ, xông về phía ngọn núi đằng xa nơi viên châu đang lơ lửng, hung hăng chém xuống.
Âm thanh tiêm minh vang lên chói tai! Một mảng quang hà hội tụ ở phía trên cự phủ giống như cuồng phong cuốn đi mọi thứ, đồng thời sau vài cái chớp động cự đại phủ ảnh đã hóa lớn gần ngàn trượng, phảng phất như một cơn lốc xoáy ầm ầm chém về phía ngọn núi đằng xa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một vầng kim sắc thái dương đường kính trăm trượng cũng bộc phát trên ngọn vúi, rồi ngay tức khắc đã thôn phệ cả ngọn núi vào trong, sau đó một cơn sóng ánh sáng màu vàng từ trên vầng thái dương mãnh liệt tản đi bốn phía, vài ngọn núi khác ở phụ cận do bị chịu tác động cũng lập tức hóa thành tro bụi biến mất.
Mà ngay lúc này, một hồi chấn động mãnh liệt bên trong vầng kim quang tràn ra, truyền khắp phạm vi vài trăm dặm trong hư không.
Một màn kinh người xuất hiện.
Những nơi chấn động đi qua, hư không xung quanh phảng phất như sóng nước nhộn nhạo, tán loạn không ngừng. Sau khi vầng kim quang tắt đi, cảnh sắc nơi đó cũng trở nên mơ hồ. Phía đằng sau ngọn núi vừa bị hủy diệt kia, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai ngọn cự phong xanh biếc.
Mà ngay chính giữa hai ngọn cự phong đó hiện lên một sơn cốc bị
linh quang mờ mịt bao phủ như có như không.
Nhìn từ xa sẽ thấy ngay trong sơn cốc kia có một cột sáng trắng noãn vừa thô vừa to dựng đứng lên, dường như chìm sâu vào trong hư không, rồi chọc thẳng lên chín tầng mây cao vút.
"Là Linh Tiêu Thiên Hủ*'
", Tẩy Linh Trì quả nhiên ở nơi này..." Lũng Gia lão tổ vừa nhìn thấy ngân sắc quang trụ trong sơn cốc kia, cười vang một tiếng, không nói hai lời lập tức biến thành một đạo cầu vồng kích bắn đi.
Huy trưởng lão cũng tỏ ra đại hỉ đuổi sát theo sau.
Thiên Thu thánh nữ mắt thấy cảnh này, trên mặt khó kìm nén hưng phấn, nhưng sau khi thoáng nhìn qua độn quang của hai người Lũng gia lão tổ, ánh mắt bỗng trầm xuống, cánh tay giấu trong tay áo lặng lẽ kết thành một cái pháp ấn cực kì cổ quái.
Chỉ Thủy đứng sau lưng nàng không nhúc nhích, hai mắt không chút biểu tình bỗng nhiên bắn ra từng đạo tinh quang, hai cánh tay yếu ớt rũ xuống lại có chút run rẩy.
Nhưng sau đó một khắc, trong tai Thiên Thu thánh nữ vang lên âm thanh lạnh lùng của Bạch Thích. Mặc dù chỉ là mấy câu nhưng khiến cho nội tâm của nàng run sợ, pháp ấn trong tay lập tức tản khai.
Tinh mang trong mắt của thanh niên Linh Tộc kia tản ra rồi một lần nữa thu lại, sau đó khôi phục lại trạng thái đờ đẫn trước kia.
Thiên Thu thánh nữ vừa âm thầm làm xong tất cả những việc này, bỗng nhiên cảm ứng được gì đó, xoay đầu nhìn sang bên cạnh, kết quả lại trông thấy Hàn Lập đang chắp tay sau lưng nhìn mình, thần sắc trên mặt tự tiếu phi tiếu**'.
Trong lòng Thiên Thu thánh nữ cả kinh, tâm niệm nhanh chóng chuyển động, đang muốn nói gì đó thì Bạch Thích đứng bên kia lại lạnh lùng mở miệng:
" Hàn huynh, Lũng đạo hữu đã vượt qua một đoạn rồi, huynh vẫn chưa tiến lên, không sợ bảo vât bị chiếm trước hay sao? Ha hả, xem ra Hàn huynh đối với Lũng đạo hữu lại rất tin tưởng a. Nhưng đạo hữu cũng cứ việc yên tâm đi, Tẩy Linh Trì cho dù tìm thấy cũng không dễ đi vào đâu." Bạch Thích cười lạnh một tiếng nói.
" Quả đúng như thế, vậy chúng ta cũng nên hợp lực trợ giúp Lũng huynh một tay thôi. Dù sao nơi này cũng là ma giới, nếu như bảo vật có thể sớm tới tay vẫn tốt hơn, tránh việc đêm dài lắm mộng!" Vũ y thiếu nữ đang đứng một bên đôi mắt chuyển động vài cái, cười hì hì nói.
"Đây là chuyện đương nhiên. Nếu như muốn tiến vào Tẩy Linh Trì thì nói không chừng chúng ta vẫn phải tiếp tục chiếu cố lẫn nhau một phen nữa. Bạch Thích gật đầu không mang theo chút cảm tình.
Trong lúc này Thiên Thu thánh nữ đang đứng tại môt phương khác cũng không nói vào thêm điều gì bỗng chốc người dẫn đầu đám Linh tộc nhân này phảng phất như biến thành một vị Thánh Linh huyền bí được che phủ bên trong màn bạch quang.
Sau đó, Linh tộc nhân cùng đám người Hàn Lập lại đồng thời triển khai độn quang một lần nữa, hướng về phía sơn cốc bên kia phi độn mà đi.
Khoảng cách ngắn ngủi này đối với một đám tồn tại Hợp Thể kỳ mà nói thì đương nhiên không tính là gì.
Bất quá sau vài cái chớp động, mọi người cũng giống như hai người Lũng gia lão tổ lúc trước, dồn dập chui vào bên trong tầng lục quang bao phủ sơn cốc.
Có chút vượt quá dự kiến của Hàn Lập, tầng lục quang kia không ngăn cản bọn hắn mảy may, chỉ dưới một cái chớp động đã đơn giản tiến vào bên trong lục quang.
Nhưng sau một khắc, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cả người như đang trôi nổi trong một thế giới năm màu rực rỡ, những nơi ánh mắt quét qua đều là những ngũ sắc quang điểm chi chít rậm rạp.
Hàn Lập lập tức biến sắc, không do dự giơ tay trảo một cái về phía hư không, ngay tức khắc vài khỏa quang điểm lớn như hạt đậu đã chui vào lòng bàn tay, hơi chớp động môt chút rồi ngưng kết thành một viên ngũ sắc tinh thạch lớn cỡ hạt đậu.
Hắn hơi thử hấp thụ tinh khí, một cỗ linh khí tinh thuần từ trong tinh thạch tuôn vào, nhất thời khiến cho toàn thân hắn đều thoải mái vô cùng.
"Linh khí tinh hóa! Thiên địa linh khí nơi này so với bên ngoài còn tinh thuần hơn gấp mười lần!
" Hàn Lập thì thào một câu, không sao giấu nổi một tia hoảng sợ trên gương mặt.
Lúc này thân hình của mọi người dồn dâp hướng đến một cái hồ nước xanh biếc giữa sơn cốc.
Ngũ sắc quang điểm phía trên mặt hồ rõ ràng còn nồng đậm hơn rất nhiều so với nơi khác, mà Lũng gia lão tổ cùng Huy trưởng lão đang lặng lẽ đứng bên cạnh hồ nước, đồng thời chau mày nói với nhau điều gì đó.
"Chẳng lẽ đây chính là Tẩy Linh Trì?
"
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhảy dựng, rồi cũng từ từ mà đáp xuống một nơi gần đó.
Cùng lúc này, phía trên một ngọn núi nhỏ cách sơn cốc mấy trăm dặm, một bóng người xinh đẹp mặc y phục màu trắng đang lẳng lặng đứng trên một tảng đá xanh, hơi liếc nhìn qua phía sơn cốc, đôi đồng tử xinh đẹp như hai ngôi sao cũng chớp động phát ra ngân quang thần bí.
Ngay phía sau bóng người áo trắng, một gã hắc giáp đại hán cũng lặng lẽ khoanh tay đứng một bên.
*Chú thích:
Tiêu đề: Linh khí tinh hóa - Thiên địa linh khí nồng đậm đến mức kết tinh lại trở thành tinh thạch. (Giống như hiện tượng kết tinh của muối biển).
*Thiên địa kì vật: Những vật kỳ lại, hiếm có trong trời đất.
**Tử sắc phiên kì: Lá cờ màu tím.
***Long giác: Sừng rồng.
*"Bán long chi khu: Thân hình nửa người nửa rồng.
*
""Kình thiên cự phủ: (Kình thiên: Nâng trời) Cây búa to lớn đến nỗi có thể nâng trời lên được. Giống như gậy như ý của Tôn Ngộ Không khi hóa lớn.
*
""Linh Tiêu Thiên Hủ: Một cái cột trụ được linh khí hóa thành, cao tít đến tận trời, tỏa ánh sáng huyền ảo, xinh đẹp. (thực ra tại hạ khi biên lại cũng không rõ hẳn ý nghĩa của cụm từ này, chỉ dựa theo từ điển cắt nghĩa từng từ một rồi mơ hồ đoán ra như vậy, mong các vị góp ý thêm – McLaren)
**"Tự tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười, khẽ nhếch môi cười đểu ai đó.