Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2138: Kinh Sợ Thối Lui


trước sau

"Đây là Huyền Thiên Linh Vực, quả là rất huyền diệu, ngay đến cả Băng Phong Thiên Địa của ta cũng bị phá bỏ dễ dàng. Nhưng Bảo Hoa không thể vận dụng được Huyền Thiên Hoa Thụ mới đúng chứ. Chẳng nhẽ là đã nhờ vào viên đan dược ngươi mới nuốt vào lúc nãy?" Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Lam Bộc Thánh Tổ, ả thì thào nói.

"Lời nói vừa rồi của Lam Bộc đạo hữu rất chính xác, viên đan dược khi nãy đúng là đã kích phát tiềm lực của bản thân giúp ta lại có thể sử dụng Huyền Thiên Linh Vực một lần nữa." sắc mặt Bảo Hoa rất bình tĩnh trả lời.

"Cho dù có như vậy thì đã sao? Nhìn bộ dáng của ngươi lúc này có giỏi lắm cũng chỉ có thể dùng Huyền Thiên Linh Vực công kích thêm một hai lần thôi, sau đó chắc chắn sẽ không chống đỡ thêm được nữa." Khuôn mặt của thiếu nữ trẻ trung hiện lên vẻ âm trầm, ả nói lạnh lùng như băng.

"Dù chỉ một chiêu thôi cũng đã quá đủ rồi. Ta không tin sau khi các ngươi bị thương nặng rồi đấu với Giải huynh và Hàn đạo hữu đây mà vẫn thể bình yên vô sự." Bao Hoa cũng không thèm để ý đáp lại.

"Đừng ăn nói ngông cuồng khinh người quá đáng. Bảo Hoa tỷ tỷ, ngươi cho rằng mắt ta mù hay sao, hiện giờ ngươi đã như đèn dầu sắp cạn, nếu đánh ra một kích cuối cùng thì chẳng những chút pháp lực còn sót lại cũng cạn kiệt sạch mà còn tổn hại đến nguyên khí vốn đã bị thương, làm cho thương tích của ngươi càng nặng thêm nữa. Ta thật sự không tin ngươi dám làm loại việc lưỡng bại câu thương* này. Đừng quên là dù sao ngươi cũng là một thành viên cấp Thánh Tổ của Thánh tộc, nếu như pháp lực hao tổn sạch sẽ không còn chút sức phản kháng mà rơi vào tay tên tiểu tử Nhân tộc này thì kết quả ra sao cũng không cần phải nói." Con ngươi của thiếu nữ trẻ trung co rụt lại, miệng ả nói ra những lời không mấy tốt đẹp.

Sau khi nghe xong những lời này, hai mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, nhưng cũng không tỏ ra chút thái độ nào.

"Lời này ta cũng muốn nói với các ngươi. Lục Cực thì không tính, chỉ là một cái hóa thân thôi. Còn Lam Bộc, đây chính là bản thể của ngươi, nếu ngươi ép ta đánh kích cuối cùng này thì ta khẳng định sẽ dùng toàn bộ uy năng của Huyền Thiên Linh Vực đối phó với ngươi trước. Chỉ cần như vậy thì cũng có ít nhất ba bốn phần cơ hội cho ngươi ngã xuống ở đây. Không biết Lam đạo hữu có dám đánh canh bạc này không?" Bảo Hoa mỉm cười rồi quay qua thiếu phụ mặc áo bào màu lam hỏi.

"Ngươi dám đe dọa ta?" sắc mặt của Lam Bộc Thánh Tổ dần trở nên âm trầm.

"Cứ cho là như vậy đi, không biết đạo hữu lựa chọn thế nào đây? Muốn mạo hiểm tính mạng mình cùng ra tay với phân thân của Lục Cực, hay là dừng tay lại để cả ta và ngươi đều được bình an?" Bảo Hoa từ từ nói tiếp.

Thiếu phụ mặc áo bào màu lam nghe xong liền có chút phân vân khó quyết.

"Lam tỷ tỷ, chẳng nhẽ ngươi mới thấy Bảo Hoa phô trương thanh thế mà đã muốn rút lui sao? Chưa cần biết ả thực sự có thể dùng Huyền Thiên Linh Vực đánh ra một chiêu hay không, hay uy lực của nó lớn đến mức nào, nhưng ta không tin rằng với sức của ta và ngươi hợp lại mà không đỡ nổi!" Thiếu nữ trẻ trung thấy vẻ mặt của Lam Bộc Thánh Tổ liền kêu thầm "không tốt" rồi vội vàng ngắt lời.

"Một khi có Hoàng Kim Thánh Giải và tên tiểu tử Nhân tộc này nhúng tay vào thì tỷ lệ thắng bại của chúng ta còn khoảng năm năm mà thôi. Nhưng hiện giờ Bảo Hoa lại co thể xuất ra Huyền Thiên Linh Vực nên cơ hội thắng của chúng ta chỉ còn có một hai phần. Với tỷ lệ mong manh như vậy, ta nghĩ không nên dây dưa nữa mới là lựa chọn sáng suốt. Nếu đúng là bản thế của ngươi tới đây thì ta sẽ đáp lại thành ý mà phiêu lưu một chuyến, nhưng chỉ có một cái hóa thân thì, hắc hắc...". Thiếu phụ mặc lam bào cân nhắc một lúc, cuối cùng sự nản chí cũng bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

"Ngươi muốn thả hổ về rừng sao? Chờ lúc Bảo Hoa khôi phục lại nguyên khí rồi phá giới tìm đến tận cửa nhà ngươi, sợ rằng khí đó mới hối hận thì đã quá muộn đi." Thiếu nữ trẻ trung quát lên chói tai.

"Hừ, đến lúc kiếp nạn của Thánh giới xảy ra, chỉ sợ không biết toàn bộ Thánh Giới lúc đó sẽ náo loạn thành cái gì nữa. Mà thiên kiếp tiếp theo của ta cũng gần tới rồi, chưa biết có sống sót vượt qua nổi hay không thì làm sao ta có thể lo đến việc xa sôi như vậy. Huống chỉ cho dù có giết được đám người này, sẽ không biết bao nhiêu hóa thân của ta sẽ bị mất, hay bản thân ta sẽ phải tiêu hao bao nhiêu nguyên khí. Sau này làm sao có thể đối phó được với đủ loại kiếp nạn đây?" Thiếu phụ mặc lam bào hừ lạnh trả lời.

"Nhưng nếu có thể giết chết được Bảo Hoa thì theo như hiệp nghị trước đây, ngươi sẽ có được phương pháp tu luyện Huyền Thiên Linh Vực cung các loại bảo vạt, đến lúc đó ngươi..."

"Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng nếu nắm chắc được phần lớn cơ hội thắng thì với những chỗ tốt này không cần ngươi nói ta cũng ra tay. Nhưng cơ hội này thật quá xa với, như vậy đây không phải là một lựa chọn điên rồ hay sao? Thôi đi, ta đã quyết rồi, cũng đã bảo các hóa thân khác không cần tới đây. Nếu như ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định thì ngươi cứ việc tự ra tay là được. Bảo Hoa, ngươi cho ta ra khỏi Huyền Thiên Linh Vực đi." Lam Bộc Thánh Tổ khoát tay chặn lại rồi xoay qua nói với Bảo Hoa.

Sắc mặt của thiếu nữ trẻ trung bỗng nhiên cực kỳ khó coi.

"Quả nhiên Lam đạo hữu đã lựa chọn sáng suốt." Bảo Hoa khẽ cười, gốc đại thụ màu xanh biếc trong tay khẽ run lên.

Lam Bộc Thánh Tổ cảm thấy quanh cảnh bốn phía thay đổi, sau khi giật mình xong đã thấy thân thể mình được chuyển tới một nơi cách xa hơn ngàn trượng ở bên ngoài Huyền Thiên Linh Vực.

Thiếu phụ mặc lam bào hơi rùng mình, ả lạnh lùng nhìn về phía Hàn Lập một cái sau đó rời ánh mắt sang thiếu nữ trẻ trung. Rồi không chút do dự quay người, hóa thành một đạo cầu vồng màu lam phá không bay đi.

Bộ dáng của ả đúng là không thèm quan tâm đến phân thân của Lục Cực chút nào.

"Hay lắm, bây giờ ta đã bất lợi. Ta cũng sẽ bỏ đi ngay lập tức. Bảo Hoa, ngươi hãy mở Huyền Thiên Linh Vực ra đi." Thiếu nữ trẻ trung thấy tình thế không ổn, ả cắn răng nhìn về Bảo Hoa nói.

"Thả Ngươi Sao?" Trong mắt Bảo Hoa bỗng hiện lên một tia sát khí.

"Để cho ả đi thôi." Đúng lúc này, ở một bên Hàn Lập bỗng nhiên nói vậy.

"Được, nếu Hàn đạo hữu đã muốn như vậy, hơn nữa chỉ là một khối hóa thân cũng không đáng
là gì. Bổn tọa sẽ cho nàng một con đường sống."
Bảo Hoa ngạc nghiên nhìn qua Hàn Lập, cũng không biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, nhưng đành mím cười đồng ý.

Sau đó cây đại thụ trên tay nàng chợt lóe, liền hóa thành một đoàn sáng nhập vào trong cơ thể nàng, đồng thời cả một bầu trời đầy hoa ảnh màu hồng cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Thật không ngờ Bảo Hoa lại mau chóng thu lại Huyền Thiên Linh Vực như vậy.

Thiếu nữ trẻ trung thấy vậy lại nhìn về phía Hàn Lập một lúc, trong lòng nàng không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ.

Hiên nhiên ả không hiểu được chuyện gì đang diễn ra lúc này, vì sao Hàn Lập đột nhiên nương tình cho ả. Chẳng nhẽ hắn muốn sau này tạo quan hệ tốt đẹp với bản thể của mình?

Nhưng dù vậy ả cũng chẳng quan tâm nhiều, thiếu nữ trẻ trung đè nén lại những hoài nghi trong lòng rồi thản nhiên cười với Hàn Lập, sau đó liền biến thành một quầng sáng màu trang mờ ảo phá không bay đi.

Còn Hàn Lập với Bảo Hoa cũng không hề muốn ngăn cản lại.

Lúc này trong lòng Hàn Lập đang cười khổ không thôi.

Nếu vừa rồi là hóa thân của Thánh Tổ khác, lại có cơ hội tốt như vậy thì hắn sẽ không thèm khuyên can làm gì, còn thâm chí tự hắn ra tay tiêu diệt đối phương là đàng khác.

Nhưng đây lại là hóa thân của Lục Cựu, vì e ngại đến tình hống hiện tại của Tử Linh nên hắn tự nhiên không dám làm việc tùy tiện.

Nếu các cỗ hóa thân của Lục Cực liên tiếp bị diệt, không chừng sẽ đến phiên Tử Linh bị ả bắt đi luyện chế thành hóa thân mới.

Dưới tình huống vừa rồi, Hàn Lập tha cho thiếu nữ trẻ trung một mạng, biết đâu sau này nhờ vậy lại cứu được mạng nhỏ của Tử Linh.

"Giải huynh, chúng ta đi thôi. Tuy hai ngươi kia đã đi rồi, nhưng chẳng may họ đổi ý quay lại, lúc đó Bảo Hoa tiền bối cũng không thể dùng thêm viên Thiên Hồn Đan thứ hai đâu." Hàn Lập quay sang nói với Hoàng Kim Cự Giải.

Con cua lớn khẽ gật, trên người phát ra một tiếng nổ lớn, rồi ngay trong vô số đạo điện quang màu bạc thân hình nó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của Giải Đọa Nhân.

Chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện bên một góc cái phi xa.

"Ngươi cũng biết đến Thiên Hồn Đan?" Bảo Hoa nghe vậy liền có chút bất ngờ.

"Tất nhiên ta biết loại kỳ dược này, thậm chí đã từng muốn luyện chế một hai viên đem theo phòng thân, nhưng đáng tiếc là thiếu mất vài loại tài liệu không thể tìm kiếm được nên đành phải từ bỏ ý định. Nhưng về dược tính của hồn đan ta lại hiểu được vài phần, lúc nãy sau khi tiền bối vận dụng Huyền Thiên Chỉ Bảo hóa giải công kích xong liền không thể đánh tiếp chiêu thứ hai. Lời nói vừa rồi với hai ả kia chẳng qua chỉ là khoa trương nói không thành có mà thôi." Hàn Lập cười hắc hắc đáp.

"Viên Thiên Hồn Đan lúc nãy không phải do ta luyện chế, mà trong lúc tình cờ thu được một viên. Còn có thể đánh ra kích thứ hai hay không thì sao đạo hữu không tự mình đoán đi." Bảo Hoa không hề bị kích động bởi lời nói của Hàn Lập, chỉ thản nhiên đáp lại, sau đó thân hình nàng khẽ mơ hồ nhưng lại nhanh như chớp đã hiện ra bên trên phi xa, hơn nữa chỉ có cách Hàn Lập có gang tấc, dường như chỉ cần nhấc tay là có thể chạm được vậy.

Trong lòng Hàn Lập rất kinh hoảng nhưng trên mặt không hề tỏ ra chút khác thường nào, cũng không hề tránh né, hắn hơi nhún chân xuống một chút.

Ngay lập tức chiếc phi xa nhoáng lên, liền hóa thành một hư ảnh mơ hồ bắn đi, rồi nhắm thẳng về cuối chân trời mà bay mất.

Một ngày sau, chiếc phi xa đang trôi nổi lơ lửng ở tầm thấp trên một biển rừng bí ẩn bạt ngàn, Hàn Lập vẫn đứng trong phi xa vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ.

Bên cạnh hắn là Chu Quả Nhi và Giải Đạo Nhân, còn bóng dáng của Bảo Hoa đã biến đâu mất tích.

"Tiền bối, tư liệu mà Bảo Hoa tiền bối đưa lúc nãy có phải là thật không? Có thật như vậy sẽ tìm được lối vào của Tiểu Linh Thiên chứ?" Chu Quả Nhi nhìn Hàn Lập không chớp mắt, cuối cùng nàng không nhịn được cành nhỏ giọng hỏi.

Tất nhiên là thiếu nữ này đang nhớ đến quê hương của mình.

"Việc này thực không giả. Mà lấy thân phận của nàng cũng chẳng cần giở trò lừa gạt làm gì." Hàn Lập thở nhẹ, miễn cưỡng trả lời.

"Thật hay quá! Nếu vậy sau này vãn bối có thể trở về quê cũ rồi. Nhưng mà, tiền bối thực sự để cho nàng cứ vậy bỏ đi sao?" Đầu tiên Chu Quả Nhi vui mừng quá đỗi cười lên khanh khách, nhưng nàng như sực ra điều gì lại hỏi.

"Không cho nàng rời đi, chẳng nhẽ ngươi tưởng ta có thể cùng đưa nàng trở về Linh Giới được sao?" Khóe mắt của Hàn Lập nhảy dựng, nhưng hắn lại bâng quơ trả lời.

"Nhưng..., tiền bối! Nhìn bộ dáng của nàng như vậy thì người cũng có thể mạnh mẽ bắt nàng lưu lại!" Chu Quả Nhi mở tròn xoe đôi mắt liều lĩnh đoán mò.

"Khụ, ngươi tưởng ta chưa nghĩ đến việc này sao, chỉ là ta không nắm chắc thôi. Trước đây dù sao đối phương cũng là Thủy Tổ của Ma giới, ai mà biết được trong tay nàng còn có biện pháp bảo mệnh nào chưa xuất ra. Ta còn muốn bước tiếp con đường trường sinh nên không hứng thú cả hai cùng chết với một gã Ma tộc." Hàn Lập cười bất đắc dĩ trả lời.

Chú thích:

*Lưỡng bại câu thương: Hai bên cùng thua thiệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện