Mấy vạn tu sĩ trên quảng trường chợt thấy toàn thân mình trầm xuống, giống như bị cả tòa núi khổng lồ đè lên vậy. Mới vậy mà thân thể trở thành nặng trĩu, tay chân không sao nhúc nhích được.
Trái lại, trong nháy mắt thần niệm của Hàn Lập quét qua vùng thiên đia trắng đen kia, khóe miệng liền cười lạnh lẽo. Phía sau hắn pháp tướng vàng rực ba đầu sáu tay chợt sáng chói rồi hóa thành vệt cầu vồng màu tím vàng bay vọt lên trời. Sau khi lượn một vòng liền chui vào thân thể của Hàn Lập phía dưới.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên. Toàn thân Hàn Lập tỏa ra những tia sáng màu vàng chói mắt. Một con vượn lớn ba đầu sáu tay màu tím vàng thình lình xuất hiện.
Sáu cánh tay của con vượn liên tục đấm ầm ầm lên ngực, vô số đạo linh văn màu bạc tràn ra lượn lờ quanh nó. Tiếp đó toàn thân hình đột nhiên lớn lên điên cuồng, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một con vượn cao tới bảy tám ngàn trượng, có thể nói là đội trời đạp đất.
Từng đạo linh văn màu bạc đang lượn lờ quanh thân con vượn chợt lóe sáng, sau đó lại hội tụ thành một đám pháp trận màu trắng bạc khảm lên toàn thân hình con vượn, giống như những vết tràm trời sinh ra đã có vậy.
Gã to con nhìn thấy tình huống này, trong lòng liền run sợ không thôi. Ngay lập tức không nói hai lời, ngón tay chỉ xuống phía dưới ngưng trọng múa lên, nhanh chóng vẽ thành một cái vòng thật tròn.
Trong vùng thiên địa nửa trắng nửa đen chợt vang lên tiếng sấm đinh tai. Ngay lập tức có một cái vòng lớn màu đen trắng có đường kính ngàn trượng đột nhiên xuất hiện bên ngoài thân hình của con vượn khổng lồ. Tiếp đó nó co rút lại, liền giống như một cái vòng với đầy răng nhọn chuẩn bị xiết chặt lên thân hình cự viên.
Ba cái đầu của cự viên liền cúi xuống, sáu ánh mắt lạnh băng đồng thời nhìn lên cái vòng trắng đen kia, khóe miệng chợt mỉm cười lạnh lẽo.
Đầu vai con vượn đột nhiên nhoáng lên làm những sợi lông màu tím vàng trên người dựng thẳng đứng. Các pháp trận màu trắng bạc cũng hùa theo kêu vang từng tràng ông ông, tỏa ra hào quang chói mắt. Đồng thời một cỗ lực lượng khổng lồ vô hình từ trong cơ thể cự viên tuôn ra như lốc bão đụng vào chiếc vòng lớn đang co rút bên ngoài.
Chiếc vòng lớn màu đen trắng run lên chống trả. Nhưng trong làn hào quang vừa mới xuất hiện, chiếc vòng không thể chống đỡ lại, cuối cùng bị mạnh mẽ mở bung ra.
Tiếp theo đó sáu cánh tay liền chuyển động, sáu bàn tay to lớn đột nhiên chụp xuống sáu vị trí khác nhau trên chiếc vòng hai màu đen trắng bên dưới, đồng thời ra sức bóp mạnh.
Chiếc vòng đen trắng liền gào thét lên thảm thiết rồi vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Lúc này gã to con vẫn đang làm phép trên không trung, sắc mặt lập tức chuyển sang màu đỏ xẫm, nhịn không được há miệng phun ra hai ngụm máu màu bạc.
Hắc Kiêu Vương vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, vội vàng làm phép mạnh mẽ áp chế lực phản chấn. Tiếp đó hắn nghĩ làm cách nào để đối phó với Hàn Lập.
Nhưng ngay lúc này, trong vùng trời đất nửa trắng nửa đen kia, con vượn khổng lồ đã ra tay trước một bước.
Chợt thấy sáu cánh tay của cự viên vươn lên cao. Trên mỗi năm tay đều có những ký hiệu mùa bạc lượn lờ. Chẳng những thế, hơn chục cái pháp trận ở khắp nơi đều biến ảo, rồi nháy mắt tràn về nắm tay hợp thành một khối.
"Oành", cả sáu nắm tay lông lá đồng loạt tỏa hào quang chói mắt. Cùng lúc đó, ba cái đầu của con vượn gầm lên giận dữ, kéo theo vô số nắm đấm đánh thẳng lên không trung trên cao.
"Véo véo!" Những tiếng xé gió chói tai!
Từng mảng quyền ảnh chớp động hóa thành vô số sợi tơ sáng màu bạc rồi lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi hung hăng đánh lên bầu trời tối đen. Khoảng không giữa màn trời lập tức bị xé toạc ra làm dấy lên nhưng âm thanh bén nhọn đinh tai.
Cả vùng không gian hai màu đen trắng sau khi chớp nháy vài cái liền triệt để vỡ vụn thành từng khúc.
Trên không trung quảng trường lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Đông đảo tu sĩ vốn đang tận lực ngăn cản áp lực đè nặng trên người. Đột nhiên họ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, có thể tự do cử động. Điều này khiến cả đám mừng rỡ, nhao nhao nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy lúc này, vô số sợi tơ màu bạc dừng lại giữa không trung. Sau khi ngưng tụ với nhau trên liền biến thành một bàn tay khổng lồ lớn hơn trăm trượng, không chút khách khí lật úp vỗ mạnh xuống gã to con ở phía dưới.
Gã to con này thấy vậy, sắc mặt chuyển thành tái nhợt, trong mắt còn ánh lên vẻ kinh hoàng. Nhưng ngay khuôn mặt rất nhanh chóng chuyên sang vẻ tàn khốc, một tay chúp tới, đem tấm ngọc bắt lại. Tiếp đó hắn quạt mạnh về phía bàn tay khổng lồ, lập tức làm dấy lên một dòng hào quang bảy màu cuốn đến.
Cùng lúc đó, hắn lại há miệng phun ra một khối bảo vật hình vuông đen như mực. Vừa bay ra đã đón gió phình to, biến thành một viên gạch dài chừng mười trượng.
"Uỳnh ùng...!"Quầng hào quang bảy màu và thỏi gạch màu đen dường cùng lúc đánh vào bàn tay khổng lồ.
"Oành", một tiếng nổ rung trời chuyển đất, cả không trung trở nên run rẩy.
Bàn tay khổng lồ màu bạc đột nhiên nắm chặt năm ngón lại, rồi không khoan nhượng đem thỏi gạch màu đen đánh cho dập nát. Còn luồng hào quang bảy màu sau khi bị ánh sáng màu bạc lóe qua liền rách ra tan tành.
Bàn tay khổng lồ màu bạc chợt nhoáng lên, lập tức xuất hiện ở trên đầu gã to con, cũng không chút do dự chụp xuống.
Hắc Kiêu nhìn thấy hai kiện bảo vật của mình chịu không nổi một đòn của bàn tay khổng lồ kia, trong lòng không khỏi kinh hãi, làm sao còn dám trực tiếp đón đỡ một cái chụp xuống này. Không cần suy nghĩ thêm gì, thân hình lập tức nhoáng một cái liền quỷ dị biến mất ngay tại chỗ.
Ở đằng xa, cự viên thấy cảnh này, cái đầu ở giữa hừ lạnh một tiếng. Tiếp đó nó bất ngờ đánh ra một quyền vào khoảng không phía trước.
"Phốc", một đoàn quyền ảnh màu bạc rời khỏi nắm tay bắn ra, cũng chợt lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, tại một nơi khác trong không trung cách đó hơn mươi trượng, thân hình gã to con mơ hồ hiện ra.
Nhưng dường như trong cùng một khoảnh khắc, một đạo quyền ảnh màu bạc khác chợt lóe lên rồi lướt tới sau lưng gã.
Gã to con kinh hãi, đang còn muốn phá không né tránh nhưng đã không còn kịp rồi.
"Oành", sau lưng gã to con ánh sáng màu bạc lóe lên chói mắt. Chiến giáp mà đen trên người bị đánh nát vụn, toàn thân lãnh trọn một đòn văng đi. Ở giữa không trung hắn không cách nào tiếp tục duy trì hình dáng được biến hóa to lơn nữa, thân hình chợt lóe rồi khôi phục lại như ban đầu.
Gã to con vừa mới đứng vững, lập tức cảm thấy trong miệng ngọt lịm, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu, khí tức trên người bỗng nhiên giảm hơn một nửa.
Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ cực kỳ.
Phải biết rằng chiến giáp màu đen trên người hắn được dùng bảy bảy bốn mươi chín loại tài liệu trân quý, hơn nữa còn phải tiêu phí thời gian mấy trăm năm mới cô đọng mà hóa thành bảo vật phòng ngự tối quan trọng này. Vậy mà cũng không thể ngăn cản một đòn cách không của đối phương!
Điều này dường như đã làm cho nỗi khiếp sợ trong lòng hắn mãnh liệt hơn lúc trước vô số lần.
"Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, chạy!
Gã to con cố nén đau đớn sau lưng, tiếp tục không chần chờ gì nữa, trong lòng lập tức có quyết định.
Lập tức hắn không nói hai lời, hào quang lóe lên, liền hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi. Chỉ thoáng cái đã bay ra ngoài mấy trăm trượng, tiếp tục lại lóe sáng, lại liền quỷ dị xuất hiện phía cuối chân trời, nháy mắt dường như đã chạy thoát.
"Tưởng rằng có thể chạy thoát đơn giản như vậy sao? Ngươi
nghĩ lễ mừng Đại Thừa của Hàn mỗ là chỗ muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Niệm Kiếm Quyết, trảm!
" Cái miệng chính giữa của con vượn há lớn, truyền ra những tiếng ông ông như chuông đồng.
Vừa dứt lời, giữa trán của ba cái đầu đồng thời hé mở để lộ ra ba con mắt đen như mực nằm dọc giữa chân mày. Ba con mắt lóe lên bắn ra ba cột sáng mông lung. Tiếp đó lại hóa thành ba lưỡi kiếm nhỏ trong suốt, chớp nháy rồi biến mất tăm vào hư không phía trước.
Ngay sau đó, phía cuối chân trời, gã to con đang vận dụng bí thuật muốn một hơi hoàn toàn rời khỏi nơi đây, nhưng sắc mặt chợt tái nhợt, thân hình hơi mờ đi, định tránh né qua một bên khác.
Chỉ là đúng lúc này, khoảng không gần đó bỗng nhiên lóe ra ba vệt trong suốt. Cả ba lưỡi kiếm chém tới nhanh như chớp!
Mặc dù Hắc Kiêu vừa di động tránh thoát được hai lưỡi, nhưng bị cuối cùng vẫn bị một lưỡi lướt qua hông chém hắn thành hai đoạn.
Một tiếng "a
" rất thảm thiết!
Trên trời cao tràn xuống một cơn mưa máu.
Nếu là tu sĩ bình thường thì nhát kiếm vừa rồi có lẽ là trí mạng. Nhưng dù sao Hắc Kiêu Vương cũng là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, vẫn còn hơi ít để lấy mạng hắn. Từ khúc trên của thân hình, một cái bóng màu đen đột ngột bay ra, nhoáng lên một cái, lại hóa thành một người nhỏ xíu ba bốn thước, có khuôn mặt giống y hệt như Hắc Kiêu.
Người tí hon lăn một vòng ngay tại chỗ rồi hóa thành một cơn gió màu đen đem hai đoạn thân thể hút vào, sau đó lập tức cuồn cuộn hướng về phía xa mà bay đi.
"Tên họ Hàn kia, hôm nay những gì người ban cho bổn tọa, ta ghi tạc trong lòng. Sau này chắc chắn ta sẽ đáp trả ân tình này.
"
Nơi chân trời xa mơ hồ truyện lại âm thanh nghiến răng nghiến lợi của gã to con kia.
"Sau này sao? Hay là bây giờ xem coi ngươi có thể tránh được sự đuổi giết của linh trùng ta nuôi rồi hay không nói sau.
" Ánh sáng tím vàng chợt lóe bên ngoài thân mình cự viên, Hàn Lập liền một lần nữa đã khôi phục lại hình dáng ban đầu. Hắn nhìn về phía nơi chân trời xa, sau đó dửng dung nói một câu. Lập tức tay áo hắn run lên thả ra ba đốm sáng màu vàng. Sau khi đón gió lớn lên lại hóa thành ba con côn trùng vàng rực lớn gần một trượng, bên ngoài thân trải đầy hoa văn màu tím dữ tợn.
Ba con trùng màu vàng không cần Hàn Lập ra lệnh cái gì, lượn một vòng trên đỉnh đầu Hàn Lập, rồi liền hóa thành ba tia sáng màu vàng như sao băng cấp tốc đuổi theo. Trong khoảnh khắc, cả ba con phá không biến mất không còn thấy tung tích. Nhìn thoáng qua thì thấy tốc độ của mấy con côn trùng màu vàng này vượt xa so với trước đây. Lúc này tốc độ của nó không thua gã to con kia là bao.
Vừa rồi chính là ba con Ngụy Phệ Kim Trung Vương của Hàn Lập.
Với sức mạnh có thể so sánh với tu sĩ Hợp Thể Hậu Kỳ, lại thêm vào cơ thể dường như không thể phá hủy thì ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng đều cảm thấy sợ hãi không dám đối mặt. Lúc này Hắc Kiêu Vương đã bị thương, chính là đối thủ không thể tuyệt vời hơn cho cả ba con Phệ Kim Trùng kia.
Hàn Lập tin tưởng rằng kể cả gã to con kia thật sự có thể thoát khỏi ba con ngụy trùng vương này, nhưng không thể vừa chạy vừa chữa trị sẽ làm cho những thương tổn của hắn càng thêm nghiêm trọng. Như vậy, dù cho tên kia may mắn thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là phải bê quan trị thương mấy trăm năm mới có thể khôi phục thực lực như ban đầu.
Mà chúng tu sĩ hai tộc Nhân Yêu cũng như các sử giả dị tộc khác trên quảng trường đã bị thần thông to lớn của Hàn Lập làm khiếp sợ. Họ chỉ biết mở to mắt đứng nhìn Hàn Lập hóa thân thành cự viên, dễ dàng đánh cho tên Đại Thừa hung hãn của tộc Dạ Xoa như mây trôi nước chảy. Thậm chí thân thể cũng bị chém làm hai đoạn, phải rất chật vật mới có thể chạy trốn được.
Ngay khi cuộc chiến giữa hai người chấm dứt, cả đám tu sĩ bỗng chốc trở nên nhốn nháo ầm ĩ.
"Hàn tiền bối thần thông cái thế, vang danh Linh giới."
Vô số người của hai tộc Nhân Yêu lớn tiếng hô vang, trên mặt tràn đầy biểu cảm kích động cuồng nhiệt.
Biểu hiện của Hàn Lập nhẹ nhàng bâng quơ hạ gục một vị Đại Thừa Kỳ vừa nãy đã làm cho mọi người trong hai tộc Nhân và Yêu tin tưởng vào một tương lai được sống an ổn Linh giới hơn chục vạn năm sau. Họ đã phải chờ đợi không biết bao năm rồi, cuối cũng có một vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ đủ mạnh mẽ để dẫn dắt hai tộc trở nên lớn mạnh.
Điều này khiến cho trong lòng ai nấy đều trở nên hưng phấn và cuồng nhiệt.
Tiếng hoan hô phóng lên cao vút, trực tiếp xuyên thấu màn cấm chế của ngọn núi, tràn xuống khắp nơi trong thành Thiên Uyên.
Trong thành Thiên Uyên, mặc dù những người không được trực tiếp tham gia chẳng thể biết được chuyện gì đã sảy ra, nhưng khi nghe được âm thanh hoan hô truyền đến, tất cả không hẹn mà cùng hò reo lên.
Trong lúc nhất thời, cả thành Thiên Uyên đều tràn ngập tiếng bái tạ Hàn Lập, âm thanh hân hoan reo mãi tận trời xanh!
Trên quảng trường, những sứ giả của các cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh từ trong cơn khiếp sợ. Khuôn mặt mỗi người ngoài sự kính sợ còn mang theo một tia e ngại.
Nhân tộc lại đột nhiên có thêm một tu sĩ Đại Thừa mạnh mẽ. Chuyện này đối với mấy tộc ở gần khu vực Nhân tộc là tốt hay xấu thật sự rất khó nói.
Trong lòng đám sứ giả bất ân không yên. Dường như tất cả đêu đưa ra quyết định, sau khi trở về, việc đầu tiên cần làm chính là đem tin tức này báo cáo cho tộc của mình.