Chỉ thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện ba vầng mặt trời xanh biếc sáng chói.
Một lớn hai nhỏ.
Cái lớn nằm ngay giữa bầu trời, hai cái còn lại thì lần lượt chiếm hai vị trí bên cạnh, nhưng bất kể thể tích hay hào quang cũng đều thua xa vầng thái dương ở giữa.
Song đây không phải là nguyên nhân khiến Hàn Lập giật mình, điều khiến hắn cảnh giác chính là một luồng hà quang đỏ như máu đang lượn lờ xung quanh ba vầng lục dương.
Luồng hà quang nọ vô cùng rực rỡ, nó lặng lẽ lơ lửng cạnh vầng mặt trời gay gắt màu xanh, nhìn từ xa có thể khiến ta có nảy sinh cảm giác diễm lệ đến rung động lòng người.
Hàn Lập nhíu hai mắt mà nhìn luồng hà quang đỏ thắm này hồi lâu, sau đó cái mũi đột nhiên nhúc nhích, trong sống mũi loáng thoáng có một mùi hương ngọt ngào như mật.
Sắt mặt Hàn Lập trầm xuống, ống tay áo của hắn bất ngờ run lên.
"Vèo" một tiếng, một luồng thanh quang dài hơn mười trượng bắn ra, chỉ thoáng chốc nó đã hóa thành một dải cầu vồng rồi biến mất trong rừng rậm.
Ngay sau đó, tại phương hướng mà thanh quang biến mất, một tiếng gào thét kinh thiên động địa truyền đến.
Tiếp đó mặt đất xung quanh đột nhiên chấn động, bất giác vang lên những tiếng ầm ầm.
Hàn Lập chỉ đứng tại chỗ, dửng dưng nhìn về phía vừa truyền đến tiếng gào thét.
Một lát sau, thanh quang chợt xông ra khỏi rừng rậm bay trở về, nhoáng một cái đã chui vào ống tay áo.
Lúc này Hàn Lập mới bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng bay về phía kia.
Đối với Hàn Lập, chặng đường hơn mười dặm đương nhiên chỉ trong chốc lát.
Chỉ thấy giữa rừng gỗ trắng đổ ngang đổ ngửa có một con quái vật khổng lồ, cơ thể của nó dài đến mấy trăm trượng.
Thoạt nhìn con quái vật khổng lồ này vừa giống trùng vừa giống thú, tuy cơ thể đã bị trảm thành vô số đoạn nhưng vẫn có thể nhận ra cánh ve và sừng thường thấy ở các yêu trùng, nhưng đồng thời nó cũng có da lông và móng vuốt sắc bén của yêu thú.
Nhìn từ xa, thứ này lại giống một con quái vật kì dị được dung hợp từ bò tót và ong mật.
Cơ thể khổng lồ này đang tản ra mùi hương ngọt ngào mà lúc trước Hàn Lập ngửi thấy, càng lại gần thì mùi hương này lại càng đậm.
Hàn Lập đảo mắt về bốn phía, lập tức phát hiện dù là cỏ dại hay rừng gỗ trắng cũng đều đang trở nên khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ trong khoảnh khắc tất cả đã nhuộm một màu khô vàng.
Bên cạnh thi thể của con thú khổng lồ lại xuất hiện vô số quái trùng to bằng quả dưa hấu, có hình dạng bọ ngựa nhưng cả người đen nhánh, cũng không hề có khí tức sinh mệnh.
"Độc tính của con quái vật này quả không nhỏ, đối với người bình thường, dù có ở ngoài trăm dặm chỉ sợ cũng sẽ lập tức tử vong vì chất độc này." Hàn Lập bay vòng quanh thi thể của quái vật hai vòng, sau đó mới thì thào một mình.
Hắn không hề nhận ra lai lịch của con quái vật có hình dáng vô cùng quái dị này, quá nửa đây là một loại dị thú hiếm thấy của Tu La giới.
Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa đưa ngón tay về phía mặt đất.
"Xì xì", một quả cầu lửa màu bạc bắn ra, chỉ thoáng một cái đã đánh trúng thân hình của con quái vật khổng lồ.
"Ầm", chỉ trong nháy mắt lửa bạc cuồn cuồn đã bao phủ thi thể quái vật và biến vào trong hư không.
Sau khi làm xong việc này Hàn Lập mới thong thả lật tay lấy ra một tinh cầu màu trắng lớn bằng quả trứng chim, hắn quét mắt về phía trước một chút, tiếp đó lại khẽ cau mày.
Trên tinh cầu không hề có gì thay đổi, hiển nhiên là vì hắn cách quá xa Mạc Giản Ly nên mới không thể cảm ứng được.
Nếu vậy hai người cũng không cần phải vội vàng tụ tập lại, trước hết cứ tự tìm kiếm cơ duyên của bản thân rồi tính sau.
Thời gian hơn mười ngày, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không phải.
Hàn Lập tính toán một chút, sau khi xác định phương hướng thì độn quang nhanh chóng hóa thành một luồng thanh hồng dài hơn mười trượng phá không bay đi.
Có điều tốc độ của độn quang cũng không nhanh lắm, chỉ phi hành tại khoảng cách mấy trăm trượng trên bầu trời.
Dù gì hắn đến tiểu Tu La giới này không phải là để bỏ chạy mà là tầm bảo.
Trong khi phi hành, Hàn Lập đồng thời thả thần niệm cường đại của mình ra bao phủ toàn bộ mọi thứ trong phạm vi ba bốn ngàn dặm.
Với cường độ thần niệm của hắn, dù có bao phủ hơn mười ngàn dặm cũng không có gì khó, song hiện giờ hắn cần phải tập trung tìm những chỗ rất nhỏ, thậm chí còn phải đưa thần niệm xâm nhập xuống mấy trăm trượng trong lòng đất, vì thế chỉ có thể thu nhỏ phạm vi trên diện rộng.
Những tồn tại cường đại họ nhện thường thích sinh sống sâu trong lòng đất.
Trong tình huống như vậy, có thể dò xét một diện tích khổng lồ như thế cũng là nhờ cường độ thần niệm của Hàn Lập hơn xa Đại Thừa bình thường.
Nếu đổi lại là Mạc Giản Ly hoặc đám Huyết Nhiên, có thể dò xét mọi dấu hiệu dưới lòng đất trong phạm vi mấy trăm dặm đã là không tồi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Hàn Lập vô cùng tự tin đối trong việc lần này, dù hắn không có huyết mạch tương quan với Tu La chu.
Về phần Mạc Giản Ly, thoạt nhìn cũng có vài phần nắm chắc trong việc tìm được Tu La chu, hẳn là cũng có thủ đoạn tìm kiếm đặc thù nào đó.
Với những suy nghĩ này, thần niệm của Hàn Lập gần như trong nháy mắt đã đảo qua từng tấc một trong phạm vi ngàn dặm, độn quang dần dần đi xa.
Một nơi khác trong cùng không gian, bạch quang trên tay Mạc Giản Ly chợt tắt, một thanh ngọc kiếm trong suốt liền trở về trạng thái cũ giữa rừng bóng kiếm rợp trời.
Mà giữa một đống đá la liệt khắp nơi ở trăm dặm phía trước, vô số quái thú đầu hổ đuôi bọ cạp đang nằm trong vũng máu, tất cả đều bị chia thành hai nửa.
Mạc Giản Ly quét mắt về phía đống thi thể quái thủ một lần nữa, sau đó thu lại ngọc kiếm, mở miệng phun ra một quả cầu sáng màu tím nhạt.
Bên trong quả cầu là một lá cờ nhỏ màu tím dài chừng một tấc.
Mạc Giản Ly không nói hai lời khẽ nhấc tay điểm về phía lá cờ nhỏ, đồng thời thấp giọng hồ một từ
"Lên".
Trong hào quang màu tím lấp lánh, lá cờ nhỏ như hiểu ý lập tức biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã trở thành một lá cờ dài hơn một trượng.
Khi trước lá cờ còn quá nhỏ nên không thể phát hiện ra có gì kì dị, nhưng sau khi biến lớn, có thể dễ dàng nhận ra sự bất phàm của nó.
Lá cờ màu tím, cán cờ vàng óng.
Mặt ngoài được khảm lên vô số phù văn, ở trung tâm còn thấp thoáng hư ảnh của một con nhện hai đầu màu bạc nhạt.
Mạc Giản Ly khẽ
lẩm bẩm, mười ngón tay di chuyển không ngừng, từng đạo pháp quyết lần lượt lóe lên rồi nhập vào lá cờ.
Mà hư ảnh nhện bạc trên lá cờ lại càng ngày càng rõ nét.
Thấy vật, Mạc Giản Ly không khỏi nở nụ cười.
Tuy hắn không có huyết mạch của Tu La chu, nhưng món dị bảo
"Bàn ti phiên" mà trước kia hắn tình cờ tìm được lại có tinh hồn của một con Ngân Cương chu làm khí linh, có thể cảm ứng được những họ nhện cường đại trong phạm vi nhất định.
Tuy tác dụng có kém hai người Huyết Nhiên vốn có huyết mạch trong người, nhưng hẳn cũng không kém quá xa.
Song không biết con Tu La chu kia có thật sự đáng sợ như lời đồn hay không, nếu không cho dù tìm được nó, với năng lực của hắn thì chỉ sợ không thể nào dễ dàng giết chết nó được.
Mạc Giản Ly lặng lẽ cân nhắc, pháp quyết trong tay như khung cửi, không hề ngừng lại khắc nào.
Đột nhiên hư ảnh nhện bạc trên lá cờ gầm lên một tiếng, hư ảnh liền hóa thành vô số điểm sáng rồi bay toán loạn.
"Nơi này không có, xem ra phải đi tìm ở địa điểm khác thôi." Mạc Giản Ly dừng kết pháp quyết, thì thào một câu, trên mặt không hề lộ ra vẻ thất vọng.
Cũng khó trách! Nơi này cách địa điểm hắn truyền tống vào cũng không xa, ngay từ đầu đã không ôm hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Tu La chu.
Mạc Giản Lý phất tay áo về phía lá cờ, khiến hào quang lóe lên rồi thu nhỏ lại như lúc ban đầu, sau đó há mồm hút món trọng bảo này vào bụng.
Tiếp đó hào quang bên ngoài hắn bừng lên, cả người bay lên trời rồi phi hành về phía xa.
-----------------------------
"Xem ra huynh đệ chúng ta thật may mắn, vừa mới được truyền tống đến giới này thì huyết mạch đã nảy sinh cảm ứng. Chuyến này hẳn sẽ có thu hoạch không nhỏ đây." Hoàng quang trên người Hắc Lân chỉ lóe lên đã đưa hắn hạ xuống mặt đất từ khoảng cách hơn trăm trượng, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Cách đó không xa là Huyết Nhiên với vẻ mặt bình tĩnh.
"Ta cũng thật không ngờ việc này lại xảy ra, có điều chớ cao hứng quá sớm, dù huyết mạch có cảm ứng thì chưa chắc đó đã là con Tu La chu kia đâu, nói không chừng lại là một loại tồn tại họ nhện khác. Theo lời đồn thì có không ít loài nhện ở Tu La giới đấy." Huyết Nhiên cũng bị bao phủ bởi một màn hoàng quang, ung dung nói.
"Điều này ta cũng biết, nhưng dù sao cũng có một xác suất nhất định, không phải sao!" Hắc Lân tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Huyết Nhiên chỉ cười, cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, vẻ mặt hai người trở nên chăm chú, thoáng một cái đã xuất hiện tại một hang động đen kịt giữa lớp bùn đất.
Sau khoảng thời gian một chén trà, hai người Huyết Nhiên sóng vai nhau đứng trong không trung, mà trên mặt đất cách đó vài thước lại xuất hiện một vũng máu tươi.
Bốn con nhện to bằng đầu người, toàn thân là gai nhọn xanh biếc, đang nằm bên trong vũng máu.
"Ngươi nói đúng rồi đấy, quả nhiên không phải là Tu La chu, uổng công ta cao hứng!" Hắc Lân cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói.
"Điều này không có gì lạ! Tuy tiểu Tu La giới không lớn lắm nhưng xác suất vừa vào đã tìm được Tu La chu vốn không cao. Lúc này có thể tìm thấy vài khối tài liệu không tồi coi như không phải công dã tràng rồi." Huyết Nhiên bình tĩnh nói, một tay chụp về phía hư không cách đó không xa.
Tiếng xé gió vang lên!
Hai viên đá vàng nhạt bay ra khỏi bùn đất, từ từ rơi xuống tay hắn.
"Ừm, cuối cùng cũng không đến mức về tay không. Nhưng thời gian quan trọng hơn, chúng ta nên lập tức xuất phát thôi." Hắc Lân nghe vậy, tinh thần phấn chấn.
"Đương nhiên!"Tất nhiên Huyết Nhiên cũng không phản đối.
Hoàng quang ngoài thân hai người lóe lên, lập tức hóa thành hai đạo kinh hồng tiến vào trong đất đá.
-----------------------------------
Hàn Lập đứng trên không trung phía trên một ngọn núi nhỏ với vẻ mặt lạnh lùng, trước mặt hắn là một biển dơi đỏ như máu.
Mỗi con dơi đều có kích thước bằng đầu người, răng nanh trong miệng hoàn toàn lộ ra, khi chúng giang cánh ra thì dài đến bảy tám xích.
Mà ở trung tâm biển dơi là một con dơi lớn gấp mấy lần những con khác, nó không chỉ có hoa văn màu vàng nhạt phủ kín cơ thể mà trên trán còn có một con mắt thứ ba đỏ như máu.
Ba mắt của con yêu vật này không ngừng xoay tròn, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập thấp thoáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của con người.
Hàn Lập đứng trên không, hai tay để sau lưng như hoàn toàn không thèm để mắt đến đàn dơi ở phía trước, hắn chỉ chú ý quét thần niệm về một hướng khác không ngừng tra xét.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng con dơi đầu đàn cũng không kiên nhẫn được nữa, nó há miệng phát ra một luồng dao động vô thanh.
Đám dơi ở bốn phía vừa nghe thấy lập tức trở nên xôn xao, chúng đồng loạt há mồm phát ra từng luồng từng luồng dao động vô thanh, trong nháy mắt những luồng dao động đó đã hội tụ thành một ở trước đàn dơi, hóa thành một luồng sóng khổng lồ trong suốt cuồn cuộn đánh thẳng về phía Hàn Lập.