Gã nam tử kia sau khi nói ra những lời vừa rồi chợt rùng mình bừng tỉnh. Gương mặt xám lại, trong mắt lộ ra nét khiếp sợ.
“Ồ, thì ra là Tra đạo hữu của Thạch Dũng tộc. Khó được đạo hữu coi trọng thiếp thân như vậy. Không bằng chờ đấu giá hội kết thúc, ở lại đây cùng với thiếp thân vui vẻ mấy ngày. Ý đạo hữu thấy sao? Biết đâu lại có thể làm đạo hữu thỏa nguyện mong ước.” Nữ nhân xinh đẹp nhìn vào nam tử trung niên kia cười nhẹ, thân thể khẽ run theo điệu cười, bày ra một lực hấp dẫn vô tận. Nhưng trong mắt nàng lóe lên một tia hàn ý như có như không.
“Hồ tiên tử nói đùa, vừa rồi tại hạ chỉ có ý đùa giỡn thôi, làm sao mà dám có ý với tiên tử chứ.” Trước dáng vẻ tươi cười đầy mị hoặc của nữ nhân kia, nam tử trung niên như nhìn thấy rắn rết, cười gượng vài cái, vội vàng thành thật trở về chổ ngồi.
“Đùa? Đạo hữu đã không có ý kết bạn với thiếp thân, thì tốt nhất nên cẩn trọng khi phát ngôn. Việc này chỉ đến đây thôi. Nếu như còn có người mở miệng đùa giỡn nữa thì đừng trách thiếp thân trở mặt vô tình!” Nét mặt tươi cười vừa rồi của nàng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng băng giá.
Sắc mặt nam tử trung niên vô cùng khó coi nhưng cũng không dám phản đối chút nào.
Những kẻ trong quảng trường chứng kiến cảnh vừa rồi trong lòng đều run lên, dùng ánh mắt vô cùng kiêng kỵ mà nhìn Hồ Ngọc Song.
“Được rồi! Tiểu nha đầu, ngươi lãng phí thời gian quá đấy. Chúng ta đến đây không phải để xem mấy trò khôi hài nhãm nhí đó. Nhanh đem vật phẩm đấu giá ra đây đi.” Trong căn phòng màu xám bạc truyền ra một âm thanh già nua mang theo ý bất mãn khó chịu.
“Vâng! Là vãn bối sơ xuất. Món đồ đầu tiên lập túc sẽ đấu giá.” Hồ Ngọc Song sau khi nghe người kia nói, gương mặt biến sắc, khom người nói.
Tiếp theo, nàng dùng một tay bắt quyết rồi điểm xuống bệ đá bên dưới.
Trong quang trận lúc này nổi lên âm thanh vù vù, phía trước bỗng nhiên hiện ra một cái bàn dài bằng bạch ngọc sáng long lanh.
Trên bàn, để ba cái hộp gỗ kích thước khác nhau, tất cả đều được phủ lên một màn sương mù.
“Món đấu giá đầu tiên của đại hội lần này không phải là vật của Phong Nguyên đại lục. Mà do bản Thương Minh tốn rất nhiều tâm huyết lấy từ Lôi Minh đại lục bên kia, một bình cốt tủy của Hoàng Kim Lôi Sư.” Hồ Ngọc Song vừa nói xong, ngón tay búng ra một điểm sáng màu hồng phấn đi vào trong vầng sáng, tay kia phẩy một cái đã đem hộp gỗ bên trong đặt trên bàn tay.
“Cốt tủy của Hoàng Kim Lôi Sư?”
“Thực hay giả vậy? Danh tiếng của Hoàng Kim Lôi Sư dù chưa từng đi đến Lôi Minh đại lục cũng đã nghe được ít nhiều lời đồn.”
“Xem ra lần đấu giá này đánh đổi không nhỏ, ngay từ đầu đã đưa ra đồ vật kinh người như vậy.”
Phần đông dị tộc nhân trong đại sảnh vừa nghe được lời của nữ nhân xinh đẹp kia, thì náo động một hồi. Không ít kẻ nhìn chằm chằm vào hộp gỗ không lớn kia.
Nữ nhân tươi cười mị hoặc, một tay nhằm hộp gỗ mà vỗ nhẹ một cái, “bộp”, nắp hộp lập tức văng lên, lộ ra một bình màu tím nhỏ cỡ lòng bàn tay, bên ngoài dán một lá phù màu bạc tản ra linh quang nhè nhẹ.
“Hoàng Kim Lôi Sư! Một trong tam đại thánh thú của Lôi Minh đại lục, vừa sinh ra đã có khả năng thao túng lôi điện. Dùng cốt tủy của nó luyện chế Lôi Tủy đan, sau khi dùng vào có thể khiến người dùng trong một khoảng thời gian có được khả năng chống lại lôi điện. Nhưng Lôi Tủy đan luyện chế không dễ, dù có một bình cốt tủy cũng không chắc có thể luyện chế được. Nhưng một khi luyện chế được một viên dùng trước khi độ thiên kiếp, lợi ích có thể thấy nhiều như thế nào, không cần thiếp thân nói nhiều.”
Nữ nhân một tay nâng cái bình, vẻ mặt cẩn thận giải thích một phen, sau đó ngón tay điểm vài cái vào hư không. Một đoàn linh quang xoay tít rồi biến thành phù văn màu vàng lũ lượt bay vào phù lục màu bạc.
Một tiếng trầm đục, phù lục màu bạc run lên rồi bay ra khỏi bình nhỏ.
Tiếp đó âm thanh “đùng đoàng” vang lớn!
Khi phù lục vừa tách ra, cái bình nhỏ hiện ra một đoàn các tia sét màu tím đan vào nhau, dần dần tạo thành một tấm lưới điện.
Một số dị tộc thấy vậy thốt ra âm thanh kinh ngạc lẫn hâm mộ.
Một số khác trong ánh mắt hiện ra một tia them khát nóng bỏng.
Cốt tủy Hoàng Kim Lôi Sư chưa hiện mà đã thể hiện ra vẻ ngoài kinh người như thế. Nếu dùng nó để luyện đan dược có thể ngăn cản lôi kiếp như lời đồn xem ra không giả.
Điều này khiến cường giả các tộc tham gia đấu giá hội vì mục tiêu khác cũng thay đổi ý định ban đầu.
Thậm chí các lão quái vật ngồi trong những căn phòng xám bạc kia cũng có một chút động tâm.
“Không nghĩ đấu giá hội lần này, Thương Minh lại đưa ra kỳ trân có thể ngăn cản lôi kiếp ngay từ đầu. Tiền bối không có ý định đoạt nó sao.” Dị quang trong mắt Huyết Phách chớp động nhìn bình nhỏ rồi quay lại hỏi Hàn Lập một câu.
“Lôi Tủy đan tuy có vài phần kỳ diệu ngăn cản được lôi kiếp. Nhưng loại tăng phúc này với đại thừa mà nói thật nhỏ bé không đáng kể. Bản thân ta không giống với đại thừa khác. Thân thể tu luyện không kém gì chân linh thời thượng cổ, dùng nó có tác dụng gì đây?” Thần sắc Hàn Lập lạnh nhạt, đối với vật này không có hứng thú, giải thích vài câu.
“Nếu thế thì Lôi Tủy đan đối với cấp bậc đại thừa không phải vật nhất định phải có, xem ra thiếp thân có vài phần cơ hội.”
Huyết Phách nghe xong, gương mặt hiện ra nét vui mừng.
“Ồ! Đạo hữu coi trọng vật ấy sao?” Hàn Lập hỏi lại một câu.
“Đã để tiền bối chê cười, vãn bối tuy chưa biết chính xác vị trí bản thể, nhưng tình cảnh không tốt lắm. Những năm nay, tu vị cũng không tăng bao nhiêu, càng không thể mà tìm bảo vật ngăn cản thiên kiếp. Đã vậy thì vãn bối chỉ còn cách cố gắng chuẩn bị cho nàng một chút.” Huyết Phách cười khổ.
“Đạo hữu đã xem trọng nó thì cứ lấy đi! Nếu linh thạch không đủ Hàn mỗ có thể trợ giúp một ít.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
“Nếu vậy, vãn bối xin đa tạ!” Huyết Phách vui mừng.
Hàn Lập mỉm cười, ánh mắt dời đến đài đấu giá trên quảng trường.
Lúc này năm ngón tay thiếu phụ xinh đẹp cầm lấy bình nhỏ rồi nhẹ nhàng dốc xuống.
“Tách!” một tiếng, một giọt chất lỏng vàng rực rỡ theo dòng mà chảy ra. Vừa tiếp xúc với không khí, lập tức hóa thành một đoàn lôi quang mờ mịt.
Liên tục những tiếng sét đánh lớn nhỏ thi nhau nổi lên! Thấy một màn vừa rồi, những người còn hoài nghi với Hoàng Kim Lôi tủy cũng yên tâm ngồi đánh giá xem cần phải bỏ ra bao nhiêu để vật này tới tay.
Ánh mắt Ngọc Song Hồ lưu chuyển, đem tất cả thần thái mọi người đều lưu vào trong mắt. Sau khi cười nhẹ, bình nhỏ trong tay run lên, một mảng mây bạc bay ra nháy mắt cuốn lôi quang màu vàng vào trong bình. Nghiêm nghị nói:
“Một lọ cốt tủy Hoàng Kim Lôi Sư, giá khởi điểm 1000 vạn, chỉ có thể dùng cực phẩm linh thạch mà trao đổi, bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Nói dứt lời, thiếu phụ phất tay áo một cái. Lưu quang trong trận chuyển động phát ra âm thanh ong ong. Năm cột sáng song song phóng thẳng lên rồi sau đó ngưng tụ trên không trung, liên kết rồi huyễn hóa một mạch thành một màn sáng lớn.
“2000 vạn.”
Một âm thanh trầm thấp vang lên từ một góc quảng trường, người kia vừa mở lời đã nâng giá lên gấp đôi khiến không ít kẻ chấn động trong lòng.
Hư ảnh bên cạnh bình nhỏ màu tím bị quét sạch rồi hiện ra một con số nhiều hơn ban đầu ngàn vạn. Mà bên cạnh con số hiện ra thêm một ký hiệu hình tròn, cho thấy một con số đồng dạng.
“2100 vạn.”
“2300 vạn.”
Tiếng báo giá liên tiếp phát ra, trên quảng trường hiện giờ như muốn nổ ra.
Màn sáng trên mức báo giá theo biến ảo của người đấu giá mà tăng lên một mạch, nháy mắt đạt đến 3000 vạn, 3500 vạn, cuối cùng tạm thời ngừng lại ở mức 4000 vạn.
Giá cao như thế chỉ để mua một phần nguyên liệu luyện đan mà chưa chắc chế ra được linh đan quả thực giống như thiên giới.
Dù tham gia đại hội lần này đa số đều giàu có xa xỉ nhưng cũng cảm thấy đau lòng, bắt đầu cân nhắc lại xem có nên cố gắng đạt được vật kia hay không.
“4500 vạn.”
Một âm thanh lười biếng của nam tử vang lên.
Theo đó con số màu vàng kim trên bảng cũng chuyển sang màu vàng có chút đỏ.
Tiếng báo giá này phát ra từ một căn phòng xám bạc, là một gã đại thừa lão tổ xuất thủ.
Diễn biến vừa rồi khiến sắc mặt phân nữa dị tộc nhân trong quảng trường biến đổi. Cùng một đại thừa lão tổ tranh giành đồ vật cần tới bao nhiêu dũng khí đây?
“4600 vạn.”
Sau một lúc chần chờ, trong quảng trường, cũng có kẻ cẩn thận báo giá.
“4700 vạn.”
Con số trên màn sáng lại biến đổi một lần nữa, là một vị đại thừa khác ra giá.
Lúc này, quảng trưởng yên tĩnh trở lại, cuối cùng cũng không có người dám ra giá.
“Nếu đạo hữu bắt buộc phải có vật này, vậy tại hạ không tiện tranh chấp rồi.” Gã đại thừa ra giá sau, âm giọng nhu hòa không phân biệt được nam nữ, chỉ ra giá một lân rồi buông bỏ.
“Hà hà! Vậy đa tạ đạo hữu đã nhường!” gã đại thừa đầu tiên cười hắc hắc ra vẻ tạ ơn.
Nhưng lúc này một âm thanh êm tai dễ nghe vang lên từ căn phòng xám bạc thứ ba. “4800 vạn.”
Lần này, không những các dị tộc nhân trong quảng trường kinh ngạc, ngay cả gã đại thừa kia cũng yên lặng trong chốc lát. Một lúc sau truyền ra một cái giá mới “5000 vạn”.
“5100 vạn.”
Bên trong căn phòng thứ ba, tay Huyết Phách nâng một cái bàn tròn, dùng thần niệm ngưng trọng huy động phía trên ngón tay.
Hàn Lập tựa lưng vào ghế, mỉm cười quan sát mọi chuyện.
“5200 vạn! Hoàng Kim cốt tủy này đối với một tên vãn bối cả ta cực kỳ hữu dụng. Nếu đạo hữu nhường lại, lão phu vô cùng biết ơn.” Gã đại thừa đầu tiên cuối cùng cũng không ngồi yên, sau khi báo giá liền nói hai câu.