Thế giới dưới lòng đất, bên trong một tòa đại điện được che giấu và bảo vệ nghiêm mật, ngay tại trung tâm của nó đang được bố trí một tòa pháp trận khổng lồ tỏa ra ánh sáng năm màu chói lọi.
Mà ở trong pháp trận, hơn mười vệ sĩ mặc giáp đen đang bận rộn ra vào liên tục, nhanh chóng đem từng khối linh thạch cực phẩm cho vào những lỗ khảm chằng chịt bên trên pháp trận.
Đồng thời ở trong đại điện phía bên ngoài pháp trận đang có hơn năm mươi nam nữ khí tức khác nhau đứng tại đó.
Trong số những người này, khí tức cường đại nhất là của vài tồn tại Đại Thừa kỳ, nhưng số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm người mà thôi.
Những người khác phần lớn là tu vi Hợp Thể, ngoài ra còn bảy tám người tu vi thấp hơn.
Trong số đó tự nhiên có cả hai người Huyết Phách và Chu Quả Nhi.
Hàn Lập mang theo nhị nữ cùng với Hoa Thạch lão tổ đứng ở một góc của đại điện, lẳng lặng quan sát công việc của những vệ sĩ mặc giáp đen.
Hơn mười Hương Nữ dĩ nhiên không có khả năng được mang theo cùng truyền tống tới Huyết Thiên Đại Lục, mà được phó thác cho người của Thương Minh để họ đưa những mỹ nữ dị tộc này tới Nhân tộc.
Về phần vài tên Đại Thừa khác ở trong đại điện, hiển nhiên cũng là những kẻ tâm cao khí ngạo, hoặc là mang theo môn nhân, hoặc là một mình chiếm cứ một chỗ mà không có ý tứ cùng trò chuyện với kẻ khác.
Những dị tộc nhân khác lại càng thành thật đứng nguyên tại chỗ, không dám liếc nhìn về phía đám người Đại Thừa như Hàn Lập một chút nào.
Bỗng nhiên từ phía bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân khẽ động, Minh Tôn mang theo Phi Vân tiên tử đi tới.
Vài tên Đại Thừa dị tộc vốn đang trầm mặc bỗng nhiên thấy rùng mình trong lòng, bất giác đưa mắt nhìn qua.
Hàn Lập sờ lên trên cổ tay đang đeo thêm một chiếc vòng tròn sáu màu, sau đó cũng bình tĩnh nhìn qua.
Chiếc vòng tròn trông như vòng tay trữ vật này, đúng là Điền Phi Nhi biến ảo thành.
“Các vị đạo hữu, truyền tống pháp trận này trong vòng trăm năm chỉ có thể sử dụng một lần, riêng lần này lão phu tự mình tới kiểm tra, để đảm bảo sẽ không có sai sót gì trong quá trình truyền tống.” Minh Tôn cười nói với vài tên tu sĩ Đại Thừa, ánh mắt đảo tới người Hàn Lập thì thoáng dừng lại một chút rồi mới chuyển tới chỗ khác.
“Ha Ha, có Minh huynh tự mình ra tay kiểm tra, tin rằng lần truyền tống này sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Một gã dị tộc dáng người cao gầy như cây gậy trúc vừa cười vừa nói.
Trên mặt những người khác cũng đầy vẻ tươi cười, nói một vài lời cảm ơn.
Đối mặt với vị tổng chấp sự tiếng tăm lừng lẫy này của Thương Minh, bọn hắn cũng không dám có chút lạnh nhạt nào. Minh Tôn cũng chào hỏi từng người bọn họ một phen, cuối cùng mới ôm quyền chào Hàn Lập:
“Hàn huynh, lão phu kính ngưỡng đại danh của đạo hữu từ lâu. Lần này nếu không phải đấu giá hội xảy ra nhiễu loạn, lão phu vốn định ngay khi đấu giá hội kết thúc sẽ tự mình đến bái phỏng đạo hữu một phen. Hôm nay mới có thể tương kiến, mong đạo hữu thứ lỗi.”
“Minh huynh quá khách khí rồi. Lần này Hàn mỗ gặp được nhiều đạo hữu cùng giai trong đấu giá hội của quý minh như vậy đã là một việc rất đỗi vui mừng.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng đáp lễ lại.
Những Đại Thừa dị tộc khác trông thấy thái độ khách khí của Minh Tôn đối với Hàn Lập thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng bản thân vị Minh Tôn này cũng là một trong số những cường giả Đại Thừa tiếng tăm lừng lẫy nhất Phong Nguyên Đại Lục, có thể khiến cho lão đối đãi ngang hàng như thế, tự nhiên không thể nào là tồn tại Đại Thừa bình thường được.
“Minh huynh, vị Hàn đạo hữu này là…” Tên dị tộc dáng người cao gầy kia nhịn không được hỏi một câu.
“Tại hạ Nhân tộc Hàn Lập bái kiến chư vị đạo hữu.” Không chờ Minh Tôn nói tiếp, Hàn Lập đã chủ động lên tiếng tự giới thiệu bản thân.
“Cái gì, chính là vị Đại Thừa Nhân tộc xông vào Ma Giới chém giết Minh Trùng Mẫu sao?” Tên dị tộc dáng người cao gầy nghe được lời ấy, sắc mặt thoáng chốc đại biến.
Vài tên Đại Thừa khác bên cạnh cũng cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập thoáng chốc có thêm vài phần khác thường.
Lúc này bọn họ còn chưa biết, Minh Tôn tới đây quá nửa là vì Hàn Lập mà tới, nếu không chỉ bằng thân phận của bọn họ thì tuyệt đối không thể khiến lão tự mình chạy tới đây một chuyến được.
“Tại hạ đích xác có tham dự hành trình ở Ma Giới. Nhưng chém giết Minh Trùng Mẫu thì chẳng phải công sức của một mình tại hạ, lời đồn đã có chút khoa trương rồi.” Hàn Lập trả lời, không phủ nhận nhưng cũng không khẳng định toàn bộ lời của gã cao gầy.
Thái độ của những gã Đại Thừa dị tộc này thoáng chốc trở nên nhiệt tình hơn nhiều, cũng tự mình giới thiệu bản thân một phen rồi bắt đầu nói chuyện với nhau.
Minh Tôn ở một bên quan sát hết thảy, thỉnh thoảng cũng xen vào đôi ba câu.
Nhưng không lâu sau, từ trong đại điện truyền đến âm thanh rõ ràng.
Việc lắp đặt linh thạch vào pháp trận khổng lồ đã hoàn tất, thoáng chốc pháp trận lóe sáng lên, hiển hiện vô số phù văn năm màu.
“Pháp trận đã được lắp ráp đủ linh thạch, các vị đạo hữu có thể tiến vào rồi.” Ánh mắt Minh Tôn quét qua một lượt, rồi nói với đám người Hàn Lập.
“Minh huynh bảo trọng, Hàn mỗ cáo từ.” Hàn Lập chắp tay chào Minh Tôn, sau đó mang theo nhị nữ đi về phía pháp trận khổng lồ.
Những vị Đại Thừa dị tộc khác cũng đồng dạng hành lễ.
Trong nháy mắt, toàn bộ hơn mười người đều tiến nhập vào trong pháp trận khổng lồ.
Hào quang trên pháp trận khổng lồ tỏa ra rực rỡ, sau đó thân ảnh của đám người Hàn Lập mơ hồ rồi cứ thế biến mất tại chỗ.
“Cuối cùng cũng rời đi. Minh đại nhân, vị Long tộc kia thực sự trà trộn trong đó sao?” Phi Vân tiên tử thở dài một hơi, sau đó quay đầu hỏi Minh Tôn.
“Có phải thật hay không, kiểm tra một chút là biết ngay.” Minh Tôn nhàn nhạt trả lời, sau đó tùy ý phất một trảo vào hư không.
Lập tức một khối trận bàn hình tròn bay ra, lóe lên rồi rơi vào trong tay.
Chỉ thấy trận bàn óng ánh trong suốt kia, ngoài viền có khắc một vòng linh văn chỉ dấu, hơn nữa hơn nửa vòng đều chớp động ánh sáng nhàn nhạt.
“Năm mươi bảy chỉ dấu, quả nhiên tiêu hao năng lượng truyền tống nhiều thêm một người. Không biết tên kia làm thế nào mà lẫn được vào trong số những người này, cấm chế bố trí trong đại điện vậy mà không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.” Phi Vân tiên tử ở bên cạnh nhìn rõ biểu hiện bên trong trận bàn, lúc này cũng vui vẻ nói.
“Thần thông của Chân Long tộc sâu không lường được, có vài công pháp có thể
lừa gạt qua mắt chúng ta cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Hắn muốn trở lại Long tộc thì lần truyền tống này chính là cơ hội duy nhất rồi. Tuy nhiên, có thể tống khứ đại phiền toái máu Yểm Long này đi, chúng ta cũng có thể thở ra một hơi dài rồi.” Minh Tôn ruốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười trả lời.
“Việc này cũng may mắn nhờ vị Long tộc tri kỷ của Minh đại nhân báo tin, chúng ta mới biết được vật kia không phải máu Tổ Long mà là máu Yểm Long gì đó, mới để cho người của Long tộc cướp đi vật đó tại đấu giá hội. Nếu không, dù là bán được vật đó hay là dùng thủ đoạn lợi hại làm tổn thương tới người của Long tộc, bản minh cũng sẽ không có kết cục gì tốt.” Phi Vân tiên tử cười khổ nói.
“Máu Yểm Long này tà môn như vậy, có thể dơ bẩn chân nguyên của người tế luyện, nếu thực bán đấu giá đi đúng là hậu hoạn vô cùng. Từ đầu trực tiếp giao vật ấy cho Long tộc cũng không phải không được, nhưng hành động như thế lại có vẻ quá mềm yếu, có thể ảnh hưởng lớn tới uy tín của bản minh, cũng không dễ giải thích cho kẻ dưới tin phục. Cho nên cứ mặc cho Long tộc mang đi vẫn là giải pháp tốt hơn, tuy rằng có chút tổn hại tới danh tiếng nhưng cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ như vậy thôi.” Minh Tôn thản nhiên nói.
“Đúng thế. Ngay cả có muốn dùng cách thương lượng với Long tộc để trao đổi vật đó thì cũng không còn thời gian nữa rồi. Chỉ có thể lựa dùng kế sách chiết trung (trung sách, kém thượng sách nhưng hơn hạ sách – PBD) như vậy thôi.” Phi Vân tiên tử cung kính trả lời.
“Tốt rồi, việc này đến đây là chấm dứt. Chuyện treo thưởng chỉ cần ngoài chặt trong lỏng là được (ý nói bề ngoài tỏ ra khẩn thiết nhưng thực chất bên trong lại buông lỏng - PBD). Có lẽ vài năm nữa thì người ta cũng quên đi vụ việc này rồi. Về thôi. Việc của đấu giá hội tuy đã xử lý xong, nhưng trong Minh còn có vài việc phải giải quyết nữa.” Minh Tôn gật đầu nhẹ, tay áo run lên, rồi xoay người bước đi.
Phi Vân cũng cười, rồi tự nhiên theo sát sau lão ra khỏi đại điện.
…..
Hàn Lập tất nhiên là không biết việc máu Yểm Long bị cướp đi lại là do Hách Liên Thương Minh cố ý mở một cửa ra cho Long tộc, nhưng dù có thì chắc cũng sẽ im lặng biết vậy, rồi chẳng để tâm thêm làm gì.
Sau khi bạch quang trước mắt thu về, hắn vừa chóng mặt một chút đã liền tỉnh táo lại, lập tức nhìn rõ hết thảy mọi vật chung quanh.
Bên dưới cũng là một pháp trận khổng lồ tương tự, nhưng chung quanh là một vùng trống trải dị thường chỉ có toàn đá xanh. Ngoài cửa pháp trận, trừ hai kẻ lạ mặt một nam một nữ sóng vai đứng chờ thì không còn bóng người nào khác.
“Hoan nghênh chư vị tiền bối, đạo hữu đã đến Huyết Thiên Đại Lục, tại hạ Phương Tiến, là người phụ trách của Hách Liên Thương Minh ở đây. Các vị có gì cần hỏi, nếu tại hạ biết thì nhất định sẽ hết sức trả lời.” Nam tử kia nhìn chưa quá ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt béo tròn núc ních, sau khi ôm quyền mở miệng chào hỏi, đều khiến cho người ta có cảm giác khá buồn cười và hết sức thân thiện.
Nhưng nữ tử trẻ đẹp bên cạnh lại hết sức lạnh lùng, trừ đưa mắt đánh giá mọi người trong pháp trận thì không nói một lời nào.
“Thì ra là Phương đạo hữu. Tại hạ cần địa đồ khu vực chung quanh, có đánh dấu các thế lực cần phải chú ý.” Hai người này cũng có tu vi Hợp Thể kỳ, vì vậy hơn nửa số người được truyền tống đến cũng không dám lạnh nhạt, vội vàng đáp lễ, cũng có một người lập tức dò hỏi.
“Cái này đương nhiên phải chuẩn bị rồi, đạo hữu nào cần, xin mời tới lấy mỗi người một bản.” Nam tử mặt tròn nói không cần nghĩ, tay áo run lên, lập tức mấy chục ngọc giản màu sắc khác nhau lóe hiện. Mọi người trong pháp trận thấy vậy đều vui mừng, nhao nhao bước tới, mỗi người nhận lấy một cái.
Có người vội vàng dùng thần niệm quét qua ngọc giản, mặt liền lộ ra nét mừng, rồi phát động độn quang bay đi ngay.
Số người còn lại hỏi thăm thêm một số chuyện khác, rồi cũng rời đi. Trong số đó có cả bốn gã Đại Thừa cùng tùy tùng.
Trong nháy mắt, chung quanh pháp trận chỉ còn lại Hàn Lập có tu vi Đại Thừa cùng năm sáu tên dị tộc nhân khác.
Mấy tên dị tộc nhân này tụ tập cùng một chỗ xì xào bàn tán, dường như đang thương lượng chuyện gì đó.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Sau khi xem xong ngọc giản, Hàn Lập liền nhàn nhạt nói.
Ngọc giản này tất nhiên không phải do hắn tự đi lấy, mà là Hoa Thạch lão tổ đi lấy về cho cả bọn.
Nghe Hàn Lập nói vậy, bọn Huyết Phách tất nhiên không có ý kiến khác, đều vâng dạ, rồi muốn cùng nhau bay khỏi nơi đây.
“Ngài có phải là Hàn tiền bối, xin chờ một chút! Vãn bối phụng mệnh đặc biệt tới đón tiếp tiền bối. Hy vọng tiền bối có thể đi cùng vãn bối tới một chỗ.” Nữ tử đẹp lạnh kia vậy mà bỗng tiến tới vài bước rồi mở miệng, cất lên giọng nói ngọt ngào êm tai ngoài dự liệu.
“Phụng mệnh nghênh đón ta? Phụng mệnh ai vậy? Ngươi cũng là người của Hách Liên Thương Minh?” Hàn Lập có chút ngoài dự liệu, liền dừng bước rồi quay đầu hỏi.