Người cây vừa biến ảo thành, lập tức khôi phục một chút khả năng hành động, tứ chi bỗng nhiên rung lên mãnh liệt, từ thể nội truyền ra một hồi chấn động quỷ dị, bộ phận sợi tơ đen trong thân hình vừa mộc hóa bị mạnh mẽ đánh bật ra, tiếp đó người cây nhanh chóng phun ra cuồn cuộn sương mù đưa cả thân hình nó bay lên không trung.
Âm thanh “xuy xuy” vang lên, hài cốt vốn đang trì hoãn động tác của Thiên Vu bỗng khẽ động hai cánh tay, mười ngón tay lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy chụp về phía trời cao, lập tức vô số tia máu hóa thành một tấm lưới lớn đan vào nhau kéo xuống.
Thân hình người cây vừa bay ra đột nhiên dừng lại rồi bỗng nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.
Sauk hi nổ tung, một sợi khí xanh quay tròn ngưng tụ với nhau, hóa thành một hư ảnh màu xanh nhạt bay ra, chỉ sau một cái chớp động đã xuất hiện bên ngoài trời cao cách đó hai mươi trượng, chớp mắt đã sắp đuổi kịp hai đứa trẻ phía trước.
Nhưng vào lúc này, đốm lửa xanh trong mắt bộ hài cốt khổng lồ chớp lên một cái, miệng lớn bỗng chốc há to phun ra một luồng huyết hà xinh đẹp dị thường.
Hư ảnh màu xanh chỉ cảm thấy hư không xung quanh đột nhiên căng ra, từ sau lưng lập tức truyền đến một lực hút lớn tới khó có thể tưởng tượng, chỉ kịp hét thảm một tiếng liền bị huyết hà kéo xuống, chớp động một cái đã không hề chống cự được chút nào mà dễ dàng bị hút vào trong miệng của bộ hài cốt, nhanh chóng bị nhai ngấu nghiến.
Độn quang chớp một cái!
Nguyên Anh của hai lão giả họ Ngô và họ Dư nhân cơ hội bay ra khỏi lồng sắt, nhưng ánh mắt thoáng quét về phía sau lại vừa lúc trông thấy kết cục chết thảm của lão giả cuối cùng.
Hai lão giả vừa sợ vừa giận.
Lão giả họ Dư lập tức hét lớn một tiếng, Nguyên Anh vặn vẹo hai tay, một luồng lửa đen lóe lên sau lưng, lại đón gió vụt lên biến thành một hư ảnh bọ cạp toàn thân đen kịt.
Tiếp đó hai tay của Nguyên Anh bấm niệm pháp quyết định thúc dục bò cạp này xông vào lồng sắt.
Nhưng ngay lúc này “Phanh” một tiếng, cánh tay bị Nguyên Anh của lão giả họ Ngô bắt lấy:
“Chút công kích ấy chẳng có tác dụng gì đâu. Chúng ta đã mất đi thân thể, hơn nữa trước đó còn hao tổn quá nhiều nguyên khí, đã không thể làm gì được bộ Huyết Sát Thi này nữa, vẫn nên thừa dịp nó chưa hoàn toàn khôi phục tự do mà chạy trốn chết đi thì hơn. Bằng không cả ba chúng ta có khả năng toàn bộ bỏ mạng nơi đây.”
Vừa dứt lời!
Phía dưới lồng sắt vang lên một tiếng lớn, một chân của hài cốt khổng lồ khẽ động, thân hình khổng lồ run rẩy chốc lát rồi đứng thẳng lên, hai mắt chớp động lửa xanh thẫn thờ liếc nhìn hai Nguyên Anh bên ngoài lồng sắt.
Lúc này, những sợi tơ đen trong thể nội hài cốt đã bị cắn nuốt hơn nửa, chỉ còn lại một phần nhỏ tụ tập ở một bắp chân, tiếp tục miễn cưỡng ngăn chặn sự tấn công của tơ máu.
Hai Nguyên Anh vừa tiếp xúc với ánh mắt của hài cốt thì đều không tự chủ được mà trong lòng phát lạnh.
“Được, ta nghe Ngô huynh, chúng ta đi!” lão giả họ Dư cắn răng một cái, đem pháp tướng bọ cạp sau lưng tản đi, không cam lòng nói.
“Đúng thế, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, chỉ cần chúng ta bảo toàn được tính mệnh, còn sợ không báo được thù này hay sao?” lão giả họ Ngô thở phào một hơi.
“…”
Từ cái đầu của bộ hài cốt khổng lồ bên trong lồng sắt phát ra một tiếng hô dài khiến cho người ta sởn cả gai ốc, một cái chân khác lại vụt lên, thân hình từ từ đứng thẳng.
“Đi”
Lần này hai Nguyên Anh không dám tiếp tục lưu lại tại chỗ nữa mà lập tức hiện lên độn quang hóa thành hai luồng cầu vồng màu trắng xanh phá không bay đi.
Chỉ sau vài cái chớp động, hai lão giả đã bay tới rìa của hồ máu, mắt thấy chuẩn bị thúc dục pháp quyết triệt để chạy ra khỏi khu vực này.
Nhưng ngay thời điểm mấy chốt, đột nhiên phía trước vang lên âm thanh ầm ầm, một mảnh huyết hà lại không chút dấu hiệu nào mà hiện ra rồi cuồn cuộn bay tới đón đầu.
Hai lão giả cả kinh, vội vàng dừng độn quang lại, hai Nguyên Anh hiện ra liếc mắt nhìn nhau, lập tức một tên một tay bấm niệm pháp quyết, hư ảnh bọ cạp lại một lần nữa lóe lên sau lưng, một tên thì hé miệng phun ra một cái chuông nhỏ màu xanh và một lá chắn bằng xương trắng.
Huyết Hà trông có vẻ cực xa, nhưng chỉ mơ hồ đã không rõ bằng cách nào mà đến ngay gần đó, huyết quang thu về, từ đó song song đi ra năm tai nam tử có dung mạo hoàn toàn giống nhau.
“Huyết Hợp Ngũ Tử” lão giả họ Ngô cả kinh, thất thanh kêu tên của năm người đối diện.
“Năm vị đạo hữu sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ vẫn một mực âm thầm đi theo huynh đệ chúng ta muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi hay sao?” Hung quang chớp động trong mắt Nguyên Anh của lão giả họ Dư, lão âm trầm hỏi.
Thần sắc của năm tên thanh niên vẫn thẫn thờ đứng ở chỗ cũ không động đậy, giống như căn bản chưa hề nghe thấy lời nói của kẻ đối diện vậy.
Điều này khiến cho cả hai lão giả đều trở nên ngơ ngác.
Lão giả họ Dư chợt nghi ngờ, lần này mới đem ánh mắt dò xét Huyết Hợp Ngũ Tử vài lần, rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác biệt so với trước kia của năm tên thanh niên.
Giờ phút này trong mắt của Huyết Hợp ngũ tử chớp động hào quang đỏ tươi cực kỳ, đồng thời da thịt vốn sáng bóng cũng trở nên khô quắt đi vài phần, ngoài ra cơ thể còn tản mát ra một mùi hôi thối mục nát mà trước đây chưa hề có.
Tâm niệm lão giả xoay chuyển, lập tức nghĩ tới điều gì sắc mặt liền trở nên có chút khó coi.
Lúc này lão giả họ Ngô cũng đã phát hiện ra sự quỷ dị của Huyết Hợp Ngũ Tử, liếc mắt nhìn lão giả họ Dư, sau đó thân hình của hai Nguyên Anh khẽ động lập tức lui ra xa, giữu khoảng cách với Huyết Hợp Ngũ Tử.
“Hai vị còn muốn đi đâu. Thân thể của hai vị đạo hữu đã mất, chi bằng giao Nguyên Anh ra để bản tọa trực tiếp cắn nuốt gia tăng thêm hai phần thần thông thì hơn?” một âm thanh u ám đột nhiên từ phụ cận hư không truyền ra, tiếp theo huyết quang chớp động, bầu trời trên đầu Huyết Hợp Ngũ Tử chấn động chớp hiện ra một cái Huyết Ảnh sáng lấp lánh.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, ngươi thật cho rằng huynh đệ ta chỉ còn lại Nguyên Anh là có thể tỳ ý chà đạp hay sao?” lão giả họ Dư nghe vậy giận giữ trả lời.
“Chỉ bằng một mình ta thì vẫn hơi có chút thua kém,
nhưng lúc này đã có nhiều thêm năm cụ Huyết Khôi Lỗi, bắt giữ các ngươi tựu nhiên là chuyện dễ dàng.” Huyết Ảnh phát ra tiếng cười u ám, không nói thêm gì nữa mà một tay bấm niệm pháp quyết, hư không bốn phương tám hướng vang lên âm thanh ầm ầm, vô số đám mây đỏ như máu không chút dấu hiệu mà cuồn cuộn hiện ra, vừa lúc đem cả đám hai Nguyên Anh, Huyết Ảnh và Huyết Hợp Ngũ Tử vây khốn vào trong đó.
Tiếp đó Huyết Ảnh thần bí cười một tiếng đắc ý, thân hình nhào về phía trước hóa thành một đạo huyết hồng bay vụt đi.
Thân hình năm người Huyết Hợp Ngũ Tử khẽ động, từng người thả ra kiếm quang cao vài chục trượng, vung vẩy thúc dục, hung hổ lao tới hướng hai Nguyên Anh.
Nguyên Anh của hai lão giả thấy vậy, mặc dù kinh sợ đan xen nhưng đồng dạng cũng thúc dục bảo vật thần thông chống lại, tuy nhiên trong chớp mắt đã rơi vào thế hạ phong, trong mắt không nén nổi toát lên thần sắc tuyệt vọng.
Bọn họ đã mất đi thân thể, tuyệt đối không thể kiên trì quá lâu, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ bị đối phương bắt lại.
Kết quả cuối cùng nằm trong dự liệu của hai người bọn họ.
Sau thời gian một bữa cơm, thời điểm bóng người huyết sắc đang thưởng thức vài kiện bảo vật trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, luồng sáng màu huyết sắc bên ngoài thân bất ngờ lại nồng hậu hơn so với lúc trước ba phần.
Bỗng nhiên một tiếng hống quái dị từ trung tâm hồ máu mơ hồ truyền đến.
“Huyết Sát thi! Hắc hắc, không nghĩ tới vô tình cắm liễu liễu xanh um, vốn chỉ muốn tìm y bát của Thiên Đỉnh Chân Nhân, không nghĩ tới lại tìm được cả Huyết Sát Thi, lại còn là hài cốt của cường giả Đại Thừa biến thành Sát Thi, chỉ cần đem Sát Thi tế luyện một phen thì dù chống lại Thiên Kiếp hay đối địch đều có kỳ hiệu không thể tưởng tượng được.” Huyết Ảnh mừng rỡ tự nói vài câu, ánh mắt nhìn về phía tiếng rống to nơi xa dần hiện lên vẻ dữ tợn, thu hồi bảo vật trong tay lại.
Tay áo hắn rung lên, bên ngoài thân hình tuôn ra Huyết quang mạnh mẽ, lập tức cuốn lấy cả hắn và Huyết Hợp Ngũ Tử vào bên trong, hóa thành hào quang cuồn cuộn bay vào trung tâm hồ máu.
Lúc này, trong lồng sắt khổng lồ, bộ Huyết Sát Thi do hài cốt Thiên Vu biến thành đã cắn nuốt toàn bộ những sợi tơ đen bên trong thể nội, thân hình khổng lồ lay động rồi thoáng chốc đứng thằng lên.
Nhìn về cuồn cuộn Huyết Hà phía xa, từ trong miệng Sát Thi gào lên một tiếng, hung quang chớp hiện trong mắt, đồng dạng cũng bay ra khỏi lồng sắt, bay thẳng tới nghênh đón huyết quang cuồn cuộn đang tới.
Một lát sau, bầu trời hồ máu vang lên âm thanh ầm ầm liên mien không dứt.
----o0o-----
“Rốt cục cũng sửa xong, có thể chống đỡ được hai ba lần truyền tống rồi” Hàn Lập nhìn về phía pháp trận cỡ nhỏ đã được sửa đổi hoàn toàn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trải qua thời gian nửa ngày, hắn chẳng những dùng tại liệu tự mang theo chữa trị pháp trận này mà thậm chí còn thay đổi đôi chút nhưng không hề mảy may ảnh hưởng tới hiệu quả truyền tống của nó.
Ngay sau đó, một tay hắn bấm niệm pháp quyết, pháp trận cực kỳ thuận lợi bắt đầu khởi động mà truyền ra âm thanh ong ong, lập tức không chần chờ gì nữa mà bước dài vào trong đó.
Ánh sáng màu trắng cuốn lên, cả người hắn liền chui vào bên trong pháp trận biến mất vô ảnh vô tung.
Sau một khắc, thời điểm Hàn Lập mở mắt ra một lần nữa, bất ngờ lại đứng bên trong một không gian tối đen.
“ Nơi này là…”
Màu xanh lóe lên trong mắt Hàn Lập. Linh Mục lập tức mở ra lập tức đem mọi thứ xung quanh nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy giờ phút này, thân hình hắn đứng trên một khu vực tương tự như một ngọn núi nhỏ, gần đó là vài cột chất lỏng cao tới mười trượng, phía dưới là một truyền tống pháp trận không lớn lắm.
Nơi xa hơn là những đỉnh núi uốn khúc, cây cối tốt tươi, cứ như hắn đnag đứng trong một vùng đồi núi trùng điệp vậy.
Hàn Lập chỉ nhìn chốc lát, đột nhiên khẽ cười, tay áo rung lên, từ đó bay ra một thanh phi kiếm màu xanh, nó đón gió vụt lên bỗng hóa thành một thanh đao lớn hơn trăm trượng như cột chống trời, bề ngoài phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt.
“Trảm”
Hàn Lập nhàn nhạt ra lệnh.
Lập tức thanh đao khổng lồ ngân dài bỗng nhiên chém ra một đạo kiếm quang dài hơn ngàn trượng quét ra bốn phương tám hướng.
Những nơi mà kiếm quang màu xanh lấp lánh đi qua, tất cả hư không đen thui đều bị chém rách hiện ra ánh sáng.
Hình ảnh những dãy núi liên mien phía xa đột nhiên văn vẹo một hồi, bỗng chố biến thành tường đá tinh xảo cao tới vào chục trượng đem toàn bộ cả tòa núi nhỏ và một ít cây cối xung quanh vây lại tới con kiến cũng không lọt.
Nơi hắn đứng lại trông như một đình viện to lớn.
Hai mắt Hàn Lập híp lại, một lần nữa dò xét tường đá màu trắng phía xa, trên mặt lóe lên vẻ khác thường, đột nhiên quay đầu nhìn về một cái cây đại thụ nào đó trên đỉnh núi nhàn nhạt nói một câu:
“Đạo hữu đã ẩn núp thời gian dài như thế, còn không ra gặp Hàn mỗ, chẳng lẽ các hạ muốn tại hạ tự mình ra tay mời hay sao.”