Thời gian hai tháng đảo mắt đã trôi qua.
Một ngày nọ, Hàn Lập đang trong mật thất lặng lẽ thổ nạp dưỡng thần. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính của Chu Quả Nhi:
“Hàn tiền bối, Bích Ảnh đại nhân phái người đến mời người qua. Nói là thời gian của cuộc chiến cường giả đã đến.”
“Ta biết rồi, ta sẽ qua ngay. Chuyện này không biết có nguy hiểm hay không, ngươi và Hoa Thạch ở lại đây đi!” Hai mắt Hàn Lập mở ra, bình tĩnh đáp lại một câu.
Tiếp đó, hào quang ngoài thân hắn bốc lên, biến thành một đạo kinh hồng xoay quanh người. Nhoáng một cái liền trực tiếp xuyên phá cửa lớn, không thấy bóng dáng.
Sau nữa canh giờ, tại một cung điện lớn nhất trong kiến trúc ở trung tâm cứ điểm, Hàn Lập gặp được Bích Ảnh, Văn Tâm Phượng và một gã cao gầy mang giáp bạc, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng khác.
“Vị này chính là Lôi Nguyên huynh, là người phụ trách của bổn minh tại Lôi Minh Đại Lục, địa vị thân phận giống với ta tại Huyết Thiên. Về phần Huyết Sát đạo hữu thì trên đường gặp chút phiền toái nhỏ, nhưng chậm nhất cũng sẽ đến vào ngày mai. Hiện tại chúng ta chuẩn bị trước vài bước, các vị không có ý kiến gì chứ?” Bích Ảnh vừa thấy Hàn Lập cũng không nói nhiều, lập tức giới thiệu một chút về vị đồng đội thứ tư tham gia cuộc chiến cường giả.
“Cuộc chiến cường giả lần này đã do ngươi phụ trách, thì Lôi mỗ cũng không làm chuyện dư thừa.” Nam tử giáp bạc không chút biểu tình nói.
Hàn Lập và vị Văn Tâm Phượng tự nhiên cũng không có ý kiến gì khác.
Vị vậy, người trong cuộc* sau khi thương lượng vài câu thì đi ra đại sảnh.
*VP: người liên can.
Tại kiến trúc cực lớn bên ngoài, các giáp sĩ được võ trang đầy đủ đã đứng thẳng thành hàng rậm rạp.
Cứ điểm trên không, có vài mươi tòa pháp khí phi hành dẹp tựa như hòn đảo cực lớn, trôi nổi giữa không trung đằng xa.
Sau một tiếng của Bích Ảnh, những giáp sĩ này lập tức lục tục chui vào trong “hòn đảo”.
“Chỉ có bây nhiêu người này cùng chúng ta tham gia cuộc chiến cường giả sao?” nam tử giáp bạc thấy một màn như vậy thì nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên không thể. Những kẻ này chỉ là nhân số lộ ra bề ngoài thôi. Ta đã sớm điều động nhân thủ của cứ điểm khác, bố trí tốt tại địa điểm dự tính hơn nữa tháng trước rồi. vạn nhất những tên quỷ vật kia không tuân thủ ước định hay có mưu đồ khác. Tự nhiên sẽ khiến chúng có đến mà không có về.” Bích Ảnh trả lời không chút do dự.
Nam tử giáp bạc nghe vậy nhẹ gật đầu rồi không nói gì thêm.
Người trong cuộc sau khi chờ cho tất cả các giáp sĩ chui vào trong những pháp khí khổng lồ trên bầu trời kia, mới độn quang cùng tiến vào trong “hòn đảo” lớn nhất.
Sau một khắc, những pháp khí phi hành này bắt đầu khởi động, phát ra những tiếng oanh minh, bay về phía xa.
Nửa ngày sau, vài chục “hòn đảo” đã bay đến bên trên một sơn mạch quỷ dị.
Giữa phiến sơn mạch này dường như có một ranh giới vô hình. Một bên xanh tươi um tùm, chim hót hoa nở, một bên thì hắc khí cuồn cuộn, từng trận gió lạnh quét qua, mơ hồ mang theo âm thanh gào thét thảm thiết.
Sau khi “hòn đảo” rung lên một cái, đã dừng lại một nơi cách ranh giới kia độ hơn hai dặm. Tiếp theo, trên mặt độn quang vừa hiện, nhiều đội giáp sĩ ào ào lao ra từ bên trong. Hoặc bấm niệm pháp quyết, hoặc trực tiếp bày ra các loại trận khí*. Bên dưới lập tức bố trí thành một pháp trận siêu khổng lồ.
*Dụng cụ bày trận.
Vài người khác, lập tức ném ra những quả cầu có màu sắc khác nhau lên không trung.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền đến.
Từng đoạn tường thành to lớn cùng các tòa kiến trúc có hình thái khác nhau đáp xuống. Trong nháy mắt, chúng đã biến thành một cứ điểm nhỏ.
Cùng lúc, những khôi lỗi võ trang được lấy ra từ vòng tay trữ vật của các giáp sĩ, hiện ra giữa không trung rồi được kích hoạt cho tuần tra qua lại trên tường thành.
Mà đám người Bích Ảnh, Hàn Lập sau khi bay ra khỏi hòn đảo lớn kia, liền tiến về một nơi, nhìn về phía ranh giới đối diện xa xa.
“Các vị đạo hữu, mời! Năm ngọn núi giống ngón tay này chính là nơi tranh tài ước định. Đến lúc đại chiến bắt đầu, năm người chúng ta trực tiếp đi đến năm ngọn núi này. Một khi số người tham chiến hai bên đến đông đủ, tự động sẽ có đại sư trận pháp của hai bên tiến lên kích hoạt hai tầng phòng hộ được bố trí trước đó. Chỉ khi có một bên nói ra hai chữ “nhận thua”, hoặc trực tiếp phân định sinh tử thì hai tầng phòng hộ này mới có thể tiêu biến.” Thần sắc Bích Ảnh ngưng trọng giới thiệu đại khái tình hình cuộc chiến cường giả cho bọn người Hàn Lập.
“Đối phương sẽ không động tay chân lên trên cấm chế chứ?” Sau khi đôi mắt Văn Tâm Phượng lưu chuyển một hồi, bỗng nhiên hỏi.
“Yên tâm! Hai cấm chế này hoàn toàn giống nhau, cũng không phức tạp. Sau khi hai bên bố trí thì sẽ để cho đại sư trận pháp đối phương kiểm tra qua một lần. Sau khi xác nhận không sao mới để cho ngươi bên mình tiến vào.” Bích Ảnh sau khi cười nhẹ, giải thích hai câu.
“Nếu một trong những ngọn núi kết thúc sớm, phải chăng cho phép người thắng tham gia tranh đấu ở núi khác?” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên hỏi một câu.
“Mặc dù trước đó không ước định qua vấn đề này. Nhưng cuộc chiến cường giả đã vì tranh đoạt khống chế giới diện, thì dĩ nhiên muốn xem xét thực lực tổng thể hai bên.” Bích Ảnh sờ nhúm râu ngắn trên cằm, trả lời đầy thâm ý.
“Tại hạ đã minh bạch.”
Mặc dù câu trả lời có chút mơ hồ, nhưng Hàn Lập vẫn bày ra bộ dạng mĩm cười.
“Lần tranh đấu này không bị hạn chế bất cứ điều gì, chỉ cần đánh bại hoặc đánh chết đối thủ, bất cứ thần thông, pháp bảo nào đều có thể thi triển hết mức. Đương nhiên, với tu vi hiện tại của chúng ta, đánh bại đối thủ có lẽ không khó, nhưng muốn đánh chết chỉ e là chuyện muôn vàn khó khăn. Hơn nữa, đối phương cũng không phải hạng tầm thường, một ít bí pháp sở tu có chút khác biệt với những điều chúng ta từng biết. Chư vị đạo hữu cũng nên cẩn trọng một chút.” Bích Ảnh dặn dò một câu.
“Bích huynh yên tâm! Ta cũng không phải loại chưa gặp
qua quỷ vật cường đại, từ sớm đã chuẩn bị vài thứ pháp bảo khắc chế. Mặc dù đối phương khác biệt so với quỷ vật bình thường, nhưng tin rằng vẫn có hiệu quả nhất định.” Sau khi dùng ngọc chỉ* vuốt ve tiểu thú trong lòng ngực, Văn Tâm Phượng cười nói.
*Ngón tay ngọc ngà.
“Thần thông Văn tiên tử vốn có vài phần khắc chế quỷ vật, lại chuẩn bị thêm một ít bảo vật đặc thù. Tin rằng tỷ lệ thắng cuộc không thể nhỏ được.” Bích Ảnh nghe vậy thì đại hỷ.
“Điều này cũng khó nói. Ta nghe nói những nhân vật trong Âm Ti Thập Vương đều là quỷ vật cường đại nhất của giới diện bên kia. Thực sự động thủ cũng không hề dễ đối phó đâu.” Văn Tâm Phượng lắc đầu đáp.
“Ha ha, tiên tử quá khiêm tốn rồi. Đối phương không dễ đối phó, nhưng năm người chúng ta cũng đâu phải tồn tại bình thường. Tin rằng kết quả trận chiến này sẽ làm Bích mỗ thỏa mãn. Được rồi, chư vị hãy vào chổ nghỉ ngơi tạm thời trước đi. Chờ sau khi Huyết Sát đạo hữu đến tụ hợp, chúng ta có thể phái người đến năm ngọn núi bố trí pháp trận. Có lẽ những quỷ vật của Minh Giới bên kia cũng đã đến rồi.” Bích Ảnh nói xong nhìn về phía ranh giới hắc khí đang cuồn cuộn kia.
Cùng thời gian, một nơi sâu bên trong hắc khí mấy trăm dặm, có gần trăm ngọn núi trắng to lớn đến ngàn trượng đang lẳng lặng phiêu phù trên không trung.
Bốn phía quanh những ngọn núi này bóng đen trùng trùng điệp điệp, mơ hồ thấy được vô số quỷ ảnh âm hồn bay múa không ngừng.
Nếu tu luyện giả có tu luyện linh mục, thì có thể nhìn xuyên qua gió lạnh, thấy được một chút những ngọn núi màu trắng.
Những ngọn núi này có bề mặt gập ghềnh, ma trơi chớp động liên hồi, rõ ràng được hình thành do vô số xương trắng chồng chất lên nhau.
Tại vài lối ra, luôn có một ít quỷ vật mặt xanh nanh vàng ra ra vào vào. Bộ mặt đám quỷ này đều hung thần ác sát, khí tức cả bọn cũng không tệ.
Bên trong những ngọn núi này, có một tòa khác biệt so với những ngọn núi bằng xương trắng khác. Xung quanh có gần ngàn tên ác quỷ mặc giáp xương chinh tề, tay cầm vô số các loại binh khí tuần tra qua lại.
Tại một cung điện đỏ như máu trong ngọn núi này, vài bóng đen mơ hồ huyền ảo đang ngồi trên những chiếc ghế đen nhánh, bằng phẳng, trò chuyện với nhau.
“Chỉ là một Tiểu Giới Diện mà lại để cho năm người chúng ta chạy đến đây, liệu có đánh giá cao đối phương quá hay không? Chỉ cần cho ta trăm vạn Âm Lân quân, một mình ta cũng có thể đem đối phương nhổ đi toàn bộ. Cần gì phải cử hành cuộc chiến cường giả gì gì đó, quả thực vẽ vời thêm chuyện.” Một bóng đen thân hình cao lớn lạnh lùng nói.
“Hừ, đừng quá xem thường đối phương! Nếu những sinh linh kia thật sự dễ đối phó, thì mấy tên quỷ vương phụ trách trước kia cũng không ôm thương tích chạy về sau mấy lần đại chiến với đối phương. Hơn nữa chúng lại có thể áp chế thực lực bên ta không thể tiến thêm nữa bước. Có lẽ trong trận đại chiến này, đối phương sẽ cử ra những kẻ mạnh nhất, không nên quá tự kiêu. Nếu thật sự lật thuyền trong mương, đến lúc quay về để bọn người Thiên Luân Vương cười vào mặt năm người chúng ta. Đối mặt với Minh Hùng lão đại cũng không biết ăn nói thế nào.” Một bóng đen thon thả thản nhiên nói.
“Những kẻ mạnh nhất trong đối phương? Cái này hợp ý ta. Ngũ Âm Tỏa Tâm Chùy của ta còn thiếu một tinh hồn của cường giả làm khí linh. Nếu có thể đánh chết đối phương, thì pháp khí này của ta có thể đại thành rồi.” Một bóng đen cao lớn khác đỉnh đạc trả lời, dường như không để trong lòng.
“Đáng tiếc Minh Hùng lão đại đang tranh đoạt một âm giới với Dạ Quỷ nhất tộc đến chổ mấu chốt, căn bản không thể nào phân thân. Nếu không, dùng thần thông nghịch thiên không thua gì chân tiên tham gia trận chiến lần này, thì đối phương không có một tia cơ hội nào.” Bóng đen thứ ba thở dài rồi mở miệng.
“Thực lực Dạ Quỷ nhất tộc không phải chuyện đùa. Nghe nói thần thông của tộc trưởng bọn hắn sâu không lường được, chỉ có Minh Hùng lão đại ứng phó được. Hơn nữa so với Tiểu Thế Giới còn cần nhiều năm để biến hóa về chất này thì Âm Giới ra đời do trời sinh quan trọng hơn rồi.” Bóng đen thon thả không chút hoang mang nói.
“Chúng ta đều đã đến đây, trận chiến mấy ngày sau khẳng định sẽ xuất thủ toàn bộ. Chuyện này không cần nói gì thêm. Dùng thực lực của chúng ta, thắng lợi sau cùng có thể nắm chắc đến hơn bảy tám phần. Mấu chốt là sau khi chiến thắng, đối phương có thể tuân thủ ước định, rút khỏi khu vực khống chế hay không. Thất Khiếu Vương, những chuyện phía sau ngươi có thể chuẩn bị xong chứ?” Một âm thanh âm trầm như độc xà bỗng nhiên vang lên từ miệng một bóng đen không nói gì từ nãy giờ.
Nghe xong lời này, thân hình những bóng đen lúc trước đều vô thức nghiêm chỉnh lại, lập tức ngậm miệng không nói.