Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2389: Tiểu Linh Thiên


trước sau

Nam tử râu dài lại vung tay lên, đại quân Hải Thú ở phía sau lúc này như ong vỡ tổ tiếp tục dũng mãnh lao tới phía trước.

Nhưng vào lúc này, vùng hư không xung quanh bỗng nhiên trở nên chấn động, một đạo tinh quang không chút dấu hiệu báo trước bắn thẳng đến. Sau một cái chớp động đã gần như thuấn di xuất hiện gần nam tử râu dài, hóa thành một đạo kiếm quang mịt mờ chém xuống.

Nam tử râu dài cả kinh, nhưng ngay lập tức đã lấy lại được sự bình tĩnh, mở miệng phun ra một viên cầu ánh sáng màu tím. Vừa xuất hiện, viên cầu lập tức đón gió phóng đại thành một cự thuẫn, mặt ngoài trải rộng tầng tầng hoa văn màu tím.

Đồng thời tay hắn bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân vang một tiếng "Phốc", một màn nước màu xanh lam bất chợt hiện lên bao phủ toàn bộ thân thể hắn lại bên trong.

"Phốc phốc" hai tiếng, cự thuẫn cùng màn nước vừa mới tiếp xúc với tinh quang lập tức vỡ tan giống như tờ giấy dễ dàng bị xé vụn vậy.

Ngay khi mặt mũi nam tử râu dài vừa mới tràn đầy hoảng sợ thì tinh quang như thiểm điện đã chuyển động vòng quanh hông của hắn, chém hắn thành hai mảnh.

"Phanh" một tiếng.

Hai đoạn thân hình của nam tử râu dài vừa mới tách ra nổ tung lên, trong nháy mắt đã hóa thành vô số bọt nước.

Vô số các bọt nước này bắn đi chi chít bốn phương tám hướng.

Lúc này, tinh quang thu lại, một tiểu nhân màu vàng óng ánh chỉ cao hơn một thước từ từ hiện ra. Ngón tay Kim Đồng quơ nhẹ vào trong hư không mơ hồ bắn ra một đạo kiếm khí vô hình, nhanh chóng cuộn lấy một cái bong bóng nước. Bong bóng kia quay tròn một vòng lập tức biến ảo thành một tiểu nhân có dung nhan giống hệt nam tử râu dài kia.

Mặc dù hắn cũng sở hữu vài kiện dị bảo hộ thân phi thường xuất sắc bên ngoài thân nhưng gặp phải kiếm khí sắc bén tấn công không ngừng, tất cả bảo vật đều ầm ầm nổ tung. Tiểu nhân sau khi hét thảm một tiếng rồi cũng bị màn kiếm quang tiêu diệt.

Từ lúc tinh quang xuất hiện cho đến khi nam tử râu dài bị tiêu diệt cũng chỉ là trong một cái nháy mắt. Khiến cho con rùa khổng lồ dưới chân nam tử râu dài cùng với đại quân Hải Thú đều không kịp phản ứng được gì, đợi khi chúng nó hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra thì tất cả đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Trong đó hơn mười đầu Hải Thú có khí tức cường đại nhất sau khi gầm lên một tiếng, mặt biển cuồn cuộn nổi sóng, linh quang gai nhọn chợt hiện, đủ loại công kích như mưa không ngừng bắn thẳng đến Kim Đồng.

Kim Đồng thấy tình hình như vậy, hàn quang trong mắt lóe lên, thân hình mơ hồ một cái lập tức biến ra vô số hư ảnh đầy trời, cả một mảnh kiếm khí vô hình từ trên cao bắn thẳng xuống, không những phá vỡ hết tất cả công kích vừa rồi mà còn thuận đà chém thẳng xuống đại quân Hải Thú.

Những kiếm khí vô hình này vô cùng sắc bén, ngay cả tồn tại Đại Thừa cũng không dám trực diện chống đỡ, vậy nên tất nhiên là đám Hải thú bình thường hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Chỉ thấy kiếm ảnh không ngừng chớp động chém từng mảng đại quân Hải thú, vô số tàn thi cùng máu huyết của Hải thú trôi lềnh bềnh trên mặt biển.

Cuối cùng thì đám Hải thú cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Không biết sau khi ai đó phát ra một tiếng kêu thê lương, đám Hải thú còn lại lập tức giải tán, bỏ chạy thục mạng tới bốn phương tám hướng.

Hư ảnh tiểu nhân đầy trời thoáng cái lại tụ thành một thể, hóa thành bản thể Kim Đồng, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phương hướng đám Hải thú trốn chạy thì quơ nhẹ một tay vào mặt biển. Một cái túi trữ vật từ chỗ nam tử râu dài lúc nãy vẫn lạc bay lên, chớp động một cái đã nằm trên bàn tay nhỏ bé của Kim Đồng.

Kim Đồng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức cơ thể trở nên mơ hồ biến mất.

Cùng lúc đó, trên Mặc Linh Thánh Thuyền, Hàn Lập thu lại lam quang trong hai mắt, miệng thì thào một tiếng:

"Tốt lắm! khách nhân không mời mà tới đã đuổi đi được. Hiện tại có thể an tâm yên tĩnh chờ tin tức rồi."

Chu Quả Nhi đứng ở phía sau nghe thấy lời của Hàn Lập, ánh mắt chớp chớp không ngừng, bộ dáng rõ ràng là vẫn chưa hiểu được gì cả.

Khoảng thời gian tiếp theo, Hàn Lập lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa ngày sau, thời điểm ánh sáng trên bầu trời bắt đầu trở nên ảm đạm, đột nhiên có một cái phù lục từ dưới biển bay lên.

Hàn Lập mở hai mắt, một bàn tay vỗ nhẹ vào hư không bắt lấy tấm phù lục.

"Phanh" một tiếng!

Tấm phù lục bỗng nổ tung hóa thành một quả cầu lửa đỏ chót, đồng thời một cỗ tin tức trực tiếp truyền vào trong thần niệm của Hàn Lập, rất nhanh đã làm cho khuôn mặt Hàn Lập vui mừng rạng rỡ.

"Tiền bối, chẳng lẽ là..." Chu Quả Nhi thấy vậy, nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy, rốt cuộc tìm được một chỗ có thể là vị trí cửa vào. Đi, chúng ta điều khiển thuyền trực tiếp đi đến đó." Hàn Lập đứng dậy, vừa cười ha hả vừa nói.

Chu Quả Nhi nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng cực kỳ vui mừng.

Hàn Lập thúc dục pháp lực khởi động Cự Thuyền, lập tức thân thuyền phát ra một tầng quang mang màu đen, chậm rãi chìm dần vào trong mặt biển.

Sau nửa canh giờ, tại một nơi bí ẩn nào đó trong đáy biển có đủ loài thực vật nhiều màu sắc, hàng trăm con khôi lỗi đều cùng tụ tập lại trước một cự thạch màu đỏ thẫm.

Hoa Thạch lão tổ cùng Đồ Giảo đứng phía trước đám khôi lỗi, đang cùng nhau chỉ chỏ vào cự thạch phía đối diện.

Nước biển từ xa bỗng nhiên cuộn lên, con thuyền màu đen giống hệt ma thần dưới đáy biển đang băng băng bay đến, chỉ mấy cái chớp động đã đến bên trên cự thạch đỏ thẫm. Hàn Lập đang đứng mũi ở tàu một tay bấm pháp quyết, quang mang trên cự thuyền đại phóng, con thuyền theo đó cũng phóng đại hơn rất nhiều, che lấp một khu vực rộng đến vài dặm, khiến cho tất cả nước biển xung quanh bị đẩy hết ra bên ngoài quang mang.

"Hàn sư "

"Hàn đạo hữu "

Hoa Thạch lão tổ cùng Nhân Diện Giao thấy vậy cùng tiến đến chào một tiếng.

"Nơi này đúng là tọa độ mà các ngươi đã tìm được?" thân hình Hàn Lập mơ hồ một cái, lập tức biến mất trên Cự thuyền, trực tiếp xuất hiện bên cạnh cự thạch đỏ thẫm, hai mắt nhìn thẳng đánh giá vật này.

"Thưa vâng. Trải qua việc đệ tử cùng Đồ tiền bối liên tục đo lường tính toán, có lẽ là không sai. Hơn nữa chúng ta xác thực cũng cảm ứng được không gian chấn động từ nơi này để lộ ra." Hoa Thạch lão tổ cung kính nói.

"Hoa Thạch đạo hữu nói rất đúng, ta cũng đã bảy tám phần nắm chắc có thể khẳng định nơi đây chính là cửa vào mà Hàn huynh đang muốn tìm." Đồ Giảo cũng thập phần tự tin nói.

"Được rồi, làm phiền Đồ huynh rồi. Nếu đã như vậy, trước hết để ta xem qua rồi hẵng nói tiếp. Quả Nhi, người tới đây một chút." Hàn Lập gật gật đầu, quay đầu gọi Chu Quả Nhi đang còn ở trên thuyền.

Chu Quả Nhi
thấy vậy, vội vàng phi thân xuống, đến bên cạnh Hàn Lập.

"Ngươi theo ta đi vào thử một lần, xem nơi này có phải đúng là cửa vào Tiểu Linh Thiên hay không. Nếu đúng thì Hoa Thạch mang Thánh Thuyền cùng với đám khôi lỗi theo vào sau." Hàn Lập căn dặn một tiếng nói.

"Vâng, tiền bối."

"Tuân mệnh, Hàn sư."

Chu Quả Nhi cùng Hoa Thạch lão tổ, đồng thanh đáp ứng một tiếng.

Đồ Giảo mặc dù cảm thấy động của Hàn Lập tác hơi có chút mạo hiểm, nhưng nghĩ đến việc lúc trước hắn biểu hiện ra pháp lực kinh người, sau một chút chần chừ, cũng không nói ra những lời khuyên can.

Tiếp theo, chỉ thấy ngoài thân Hàn Lập sáng lên một cái, bao bọc Chu Quả Nhi vào bên trong, hóa thành quang cầu màu vàng xông thẳng vào trong cự thạch đỏ thẫm.

Chỉ thấy cự thạch trông có vẻ rất bình thường, sau khi mặt ngoài mơ hồ vặn vẹo một cái, thân hình của Hàn Lập và Chu Quả Nhi đã trực tiếp chui vào trong đó.

Bên ngoài chỉ còn lại có Hoa Thạch lão tổ, Đồ Giảo cùng một đám Khôi Lỗi vẫn còn yên tĩnh chờ đợi.

Tiếp theo, Hàn Lập mang theo Chu Quả Nhi xông vào bên trong cự thạch màu đỏ thẫm, độn quang tức khắc ngưng lại, thân hình giống như gặp phải cấm chế nào đó làm cho vô cùng ngưng trệ lại, đồng thời nguyên bản ở bên ngoài chỉ thấy không gian chấn động yếu ớt bỗng nhiên lại mãnh liệt vô cùng, phía trước cách đó không xa tức thì xuất hiện một viên cầu ánh sáng bảy màu, đang không ngừng chuyển động.

Sau khi thần niệm của Hàn Lập khẽ quét qua quầng sáng bảy màu, tinh thần lập tức chấn động, sau khi hét lớn một tiếng, thân hình điên cuồng biến to lên, thoáng một phát biến thành Kim Mao Cự Viên cao hơn mười trượng.

Thân hình hắn vốn đang bị ngưng trệ, lập tức khôi phục lại vẻ linh động như trước kia, bàn tay khổng lồ chụp lấy Chu Quả Nhi, từng bước một đi về phía quầng sáng bảy màu.

"Phốc" một tiếng.

Cự Viên sau khi đi thẳng vào trong quầng sáng, lập tức cả người quỷ dị lay động rồi biến mất không thấy.

Tại một giới diện khác, một chỗ trong rừng rậm, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.

Một cây tùng xanh biếc cực lớn, đột nhiên ngoài thân bị vô số kim mang xuyên thủng, thân cây run lên rồi nổ tung thành từng mảnh nhỏ, ở chỗ cũ chỉ còn lại một cái hố đất sâu đến vài trượng.

Phía trên hố đất hơn mười trượng, một quầng sáng bảy màu đang chuyển động quay tròn không ngừng, sau khi bên trong chấn động một cái, từ đó thoáng cái xuất hiện hai đạo nhân ảnh bay ra.

Một nam một nữ, khôi phục nguyên hình đúng là Hàn Lập cùng Chu Quả Nhi.

Hàn Lập chẳng qua chỉ đánh giá xung quanh bằng đôi mắt, lập tức nhướng mày:

"Linh khí ở đây so với Linh Giới quả thật kém hơn rất nhiều. Quả Nhi, đây đúng là Tiểu Linh Thiên rồi."

"Thưa Hàn tiền bối, Tuy vãn bối cảm thấy nồng độ linh khí rất giống, nhưng cứ để ta kiểm tra cẩn thận lại xem có sai không đã." Chu Quả Nhi cũng quan sát mọi nơi xung quanh một lần, phấn khích nói.

Nàng chụp tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái pháp khí trông như một tấm khăn lụa.

Nàng đem khăn lụa ném lên trước người, ngón tay nhanh chóng điểm chỉ vài cái lên phía trên, lập tức một mảnh sương mù tuôn ra phía trước, hiển hiện ra một cái bản đồ cực kỳ rõ ràng.

"Bí thuật của ta linh nghiệm rồi. Chắc chắn đây đúng là Tiểu Linh Thiên, để cho ta xem lại vị trí hiện tại bây giờ..., ồ, hóa ra là bên trong Tiểu Linh Thiên Lục Hải." Chu Quả Nhi vốn vốn đang cực kỳ vui vẻ trả lời, nhưng sau khi nhìn kỹ lại địa đồ bên trên tấm khăn lụa, lại thấp giọng hô nhẹ một tiếng, bộ dáng hoàn toàn ngoài ý muốn.

"Mặc kệ đây là địa phương nào, nếu chắc chắn là Tiểu Linh Thiên, vậy là được rồi. Ngươi trước tiên cứ ở nguyên nơi này, ta quay lại đón bọn Hoa Thạch tới đây. Đi qua thông đạo này khó hơn dự tính trước kia rất nhiều, chỉ bằng một mình Hoa Thạch thì sẽ phải chịu không ít khổ sở." Hàn Lập gật gật đầu, phân phó một câu.

Chu Quả Nhi nghe vậy, tự nhiên khom người đồng ý.

Vì vậy thân hình Hàn Lập mơ hồ một cái, lại lần nữa bay vào trong quầng sáng bảy màu.

Chỉ trong thời gian cạn tách trà, hư không trên hố đất lại tiếp tục chấn động, Mặc Linh Thánh Thuyền đã thu nhỏ lại nhiều lần bay ra từ trong đó.

Con thuyền vừa mới bay ra, lập tức đón gió khôi phục lại bộ dáng to như ngọn núi, Hàn Lập cùng Hoa Thạch lão tổ thì đều đang đứng ở trên mũi thuyền.

Về phần cha con Đồ Giảo, ở cửa vào thông đạo lúc trước cũng đã cảm tạ Hàn lập thêm một lần rồi cùng nhau rời đi.

Chu Quả Nhi thấy vậy, vẻ mặt cực kỳ vui mừng bay lên trên.

"Tốt rồi, Quả Nhi ngươi có thể nói chuyện Lục Hải là như thế nào rồi. Mặt khác, cũng nói cho ta biết trước kia ngươi ở nơi nào. Lần này ta tiến vào Tiểu Linh Thiên, cốt cũng chỉ để cùng với mẹ của ngươi hảo hảo nói chuyện một lần." Hàn Lập mỉm cười nhìn Chu Quả Nhi nói.

"Lục Hải là địa phương của người Lục Linh Tộc, mà Lục Linh Tộc thì là dị tộc cường đại nhất Tiểu Linh Thiên, cũng là tử địch của Tiểu Linh Thiên Nhân tộc chúng ta. Về phần địa phương sinh sống của Quả Nhi trước kia tất nhiên là nơi Nhân tộc tập trung rồi, vừa vặn là một chỗ trái ngược hoàn toàn so với Lục Hải này, cực kỳ xa xôi." Chu Quả Nhi có vài phần phiền muộn trả lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện